Đã một tuần cô không gặp Tô Mạch. Câu chuyện nhỏ của cô đã được đăng lên mạng và có không ít người truy cập vào trang blog đó. Rất nhiều người đã để lại lời nhắn. Có thể thấy đó đều là những người bạn “cùng tư tưởng” vì lời nhắn đó nói rằng dù sau tám mươi tuổi thì phái nữ vẫn có những tính cách tùy hứng, hống hách nhưng lại đáng yêu, thơ ngây.
Mấy ngay nay, cô đã thay đổi rất nhiều. Cô cảm nhận được từng thay đổi nhỏ của mình. Cô cố gắng học cách trưởng thành. Cô không phải là thần tiên nên không thể trưởng thành chỉ sau một đêm được. Thực ra cô không phải là người không hiểu biết như họ thấy nhưng như Tô Mạch nói, cô dựa vào sở thích của anh, cô dựa vào tình yêu của anh mà coi trời bằng vung.
Bây giờ anh không ở bên cô, cô phải sống tự lập để Tô Mạch biết rằng, dù sống một mình thì cô cũng có thể sống tốt, chỉ có điều cô vẫn nhớ tên khốn Tô Mạch.
Minh Ưu lại đến. Tuy cô không nhìn cậu ta nhưng cậu giống như một ngôi sao, tỏa sáng lung linh, sao có thể làm ngơ được chứ? Hằng ngày, cậu đều đến nhìn cô như vậy. Cậu không nói một lời nào cũng không mang bút vẽ theo. Mắt cậu chứa đựng nỗi u buồn và tội lỗi. Cô có thể nhìn thấy nhưng không thể đáp lại.
Lúc đầu cô không nhìn, không thèm để ý đến cậu vì cô không vĩ đại đến mức có thể tha thứ cho cậu mọi thứ nhưng nghĩ lại, cô cũng nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-mach-86-do/2871230/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.