Đi dạo phố cả ngày, Văn Hạ cũng thấy mệt. Còn sắc mặt Cẩm Sắt từ sau khi gặp hai đứa trẻ đó thì vẫn chưa khá trở lại. Văn Hạ cảm thấy có điều gì đó rất lạ nhưng cô cũng chẳng thể căn vặn hỏi kỹ càng giữa đường phố này được. Sau khi chia tay Cẩm Sắt, cô vội vàng về nhà. Trên đường về, cô có qua siêu thị mua ít đồ ăn để tối nay làm một bữa thịnh soạn thưởng cho công sức của Tô Mạch và để chúc mừng anh thăng chức. Thật không dễ gì. Anh đã phải làm việc vô cùng vất vả mới có được thành quả đó.
Thành tích đó một nửa là công sức của anh và cũng có một nửa là công sức của cô. Thế nên mới nói, cô vẫn lựa chọn những món mình thích để thưởng cho công sức của mình.
Cô còn nhớ mình đã từng xem một cuốn sách có tên là Hai mươi mấy tuổi quyết định đời con gái của một tác giả người Hàn Quốc. Lúc đó cũng là do người khác giới thiệu cho thì cô mới đọc. Nếu không thì cô cũng không đọc đâu. Cô cũng chỉ đọc mỗi chương đầu tiên của cuốn sách này. Cô nhớ rất rõ câu chuyện đầu tiên trong cuốn sách đó nói với các chị em rằng, hãy làm cho mình có đôi tay của công chúa và đôi chân của nô tì. Cô hiểu câu đó thế này, con gái phải ít làm việc nhà và thường xuyên đi dạo phố. Sau khi nghe cô giải thích câu đó, Tô Mạch đã suýt nữa ngất.
Thực ra so với loại sách có tính giáo dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-mach-86-do/2871206/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.