Đêm đó thật ngọt ngào! Ánh nến lung linh, ly rượu vang đỏ, người con trai phong tình, người con gái e thẹn. Văn Hạ ngồi trước mặt Tô Mạch dịu dàng hỏi:
- Chồng ơi, tại sao chồng lại đặt cái tên này?
Tô Mạch nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mắt lim dim như đang tận hưởng hương vị của nó, thong thả nói:
- Đương nhiên là tên chúng ta và em sinh năm 1986. Hơn nữa, anh hy vọng tình yêu của chúng ta sẽ mãi giữ ở nhiệt độ như vậy.
Giọng Tô Mạch trầm như mê hoặc Văn Hạ.
- Vậy tại sao không phải là 1000? Như thế không phải là càng cao sao? – Văn Hạ nghiêng đầu không hiểu, hỏi. Ánh mắt phượng long lanh, khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con khiến Tô Mạch kìm không được chỉ muốn ôm lấy.
- 1000 nóng quá! Chúng ta sẽ bị thiêu mất. Thế này là được rồi. – Tô Mạch mỉm cười, trong mắt anh ngập tràn tình cảm khiến Văn Hạ nhớ đến cảnh họ gặp nhau lần đầu.
Lúc đó, họ đều đang học đại học. Anh ở nước ngoài, cô ở trong nước. Anh đứng trước mặt cô mà không dám đến nhận vì cô chưa từng gặp anh. Tuy cô đã xem ảnh nhưng lúc này cô lại thấy hoài nghi. Chàng trai đó thật sự đứng trước mặt cô rồi sao? Anh đi giày Nike màu trắng, mặc quần bò xanh, đôi chân dài khiến cô vô cùng ghen tỵ. Anh mặc áo sơ mi màu đen và khuôn mặt mà cô vẫn ngày nhớ đêm mong, khuôn mặt đó xuất hiện trước mặt cô nhưng cô lại không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-mach-86-do/2871167/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.