Mạnh Kim Ca bỗng chốc hoàn hồn trở lại, nhảy từ trên người anh xuống, túm chặt ống tay áo anh, lắp bắp giải thích: “Em không phải, em, ý của em là……”
Cô không biết nên nói cái gì, cô không nghĩ rằng trước kia mình sẽ lựa chọn như vậy, để hai người rõ ràng yêu nhau lại phải xa nhau thêm 5 năm nữa.
Hít sâu một hơi, Mạnh Kim Ca nhìn anh nói: “A Hoán, em cũng rất nhớ anh.”
“Chúng ta cùng nhau về Giang Thành đi.”
Phương Cảnh Hoán nói: “Nhưng công việc của em……”
Mạnh Kim Ca lắc đầu, “Công việc của em không vui, về Giang Thành đi, em cũng không nhất thiết phải ở lại chỗ này.”
Anh trầm tư hai giây, lẩm bà lẩm bẩm: “Nhưng mà anh tới cũng tới rồi.”
Mạnh Kim Ca phụt cười một tiếng: “Được nha, nếu như anh không muốn kết hôn, thì cứ ở lại bên này một mình đi.”
Phương Cảnh Hoán trợn tròn mắt: “Kết, kết hôn?”
“Đúng vậy.” Mạnh Kim Ca hạ mí mắt, “Dù sao em cũng đã nói với Tư Ân, nếu anh không muốn trở về, em có thể tạm thời đổi chú rể.”
“Em dám!” Phương Cảnh Hoán ra vẻ hung ác trừng cô, nắm chặt lấy tay cô, như thể làm vậy thì cô sẽ không bao giờ rời đi nữa.
Mạnh Kim Ca nắm lại tay anh, cười nói: “Em nhát gan, không dám đâu.”
Phương Cảnh Hoán lại lần nữa vòng lấy eo cô, mặt vùi vào cổ, cong môi cười cười.
“Thật tốt.”
–
Mạnh Kim Ca cần có thời gian để từ chức, chờ bọn họ trở về Giang Thành thì đã là tháng sáu.
Không có tai nạn xe cộ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-luyen-tuong-phung/911497/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.