“Kim Ca, Phương Cảnh Hoán đi rồi.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của bạn thân cùng với tiếng nức nở khiến Mạnh Kim Ca sửng sốt hai giây rồi mới hỏi lại: “Chẳng phải cậu ấy chuẩn bị kết hôn à, còn đi đâu được chứ?”
Tiếng khóc của bạn thân càng lớn hơn, nghẹn ngào nói: “Phương Cảnh Hoán, cậu….cậu ấy….mất rồi.”
Đầu Mạnh Kim Ca trở nên trống rỗng, ngay lập tức đáp lại theo bản năng: “Không thể nào.”
“Cậu đừng mà có lấy chuyện này ra đùa.”
“Cậu ấy sắp phải kết hôn mà.”
“Cậu đừng khóc.”
“Cậu đang đùa mình….phải không?”
Bên tai chỉ còn lại thanh âm nức nở của bạn thân, Mạnh Kim Ca buông tay cầm di động, thất thần nhìn vào bức tường trắng trước mắt, trên mặt sớm đã toàn là nước mắt.
Phương Cảnh Hoán mất rồi.
Mất khi 26 tuổi.
Mất khi sắp tổ chức hôn lễ.
Mất khi đứng trước cổng trường trung học.
Anh mất do tai nạn xe cộ, khiến cho Mạnh Kim Ca bay trở về Giang thành ngay trong đêm. Chạy nhanh đến nhà Phương Cảnh Hoán thì chỉ thấy bàn thờ và di ảnh của anh.
Di ảnh là ảnh chụp anh năm cấp ba, đẹp trai, trẻ trung, trong nháy mắt Mạnh Kim Ca cảm thấy như trở lại phòng học năm lớp 11.
Hình ảnh anh lấy mũ rồi trêu đùa cô, anh chăm chú viết tờ note nhỏ đưa cho cô, anh sợ hãi khi nghe truyện ma cô kể hay anh lén lút đeo tai nghe đang phát bài hát mới của Trần Dịch Tấn cho cô nghe cùng,…
Từng hình ảnh lần lượt hiện lên trong trí óc như bộ phim đang chiếu chậm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-luyen-tuong-phung/911488/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.