Một câu tùy ý của Lạc Long Quân chẳng khác nào đẩy Nguyên Anh vào hố sâu không đáy? Liên quan tới cuộc sống sau này của mình, Nguyên Anh làm sao có thể để yên đây?
Hai mắt híp lại một cái, chỉ trong một giây vẻ mặt Nguyên Anh liền thay đổi, thái độ “muốn ăn đòn” vừa rồi liền vứt đi mất, thay vào đó là vẻ mặt tiếc rẻ, lắc đầu nói.
- Lão tổ tông, trước khi người làm ra quyết định, người hãy nghe ta nói vài lời.
“Ồ? Ngươi muốn nói gì đây?” Nghe được Nguyên Anh nói, tất cả mọi người đều tò mò nhìn về nó, Lạc Long Quân có chút hiếu kì hỏi.
“Ta biết, lão tổ tông ngươi muốn thông qua tiểu Linh, để nàng dạy dỗ lại tính cách của ta, không để ta ra ngoài gây chuyện, nhằm tránh những phiền phức không đáng có.” Hít vào một hơi, Nguyên Anh nói.
- Thực chất, ngài đã thành công, ta không còn giống như lúc trước, là một tên tiểu tử thích đi gây chuyện với người khác.
Nguyên Anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn chằm chằm nó, thở dài một hơi, Nguyên Anh lại nói tiếp.
- Các ngươi không tin cũng không sao, nhưng sự thật là như vậy.
“Nếu đã như vậy, thì thái độ lúc nãy của ngươi là như thế nào?” Lâm Thanh Phong bĩu môi một cái rồi hỏi, mọi người xung quanh cũng theo đó gật đầu, nhìn chằm chằm Nguyên Anh chờ đợi nó trả lời.
- Đại ca, ngươi biết không, ngay cả cỏ cây đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-luu-vo-si-thong-thien-lo/2580197/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.