Ngồi trên ghế, Trần Thị Hoa có chút lo lắng nhìn ra ngoài, đợi một lúc lâu, rốt cục nhịn khômg được đành lên tiếng.
- Ông à, mọi việc cứ để Mị Ảnh làm như vậy ổn không?
Lâm Cường thở ra một hơi, một mặt bất đắc dĩ đáp.
- Bà cứ yên tâm đi, Mị Ảnh nó là đứa rất thông minh, nó sẽ tìm biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất, mọi chuyện cứ giao cho nó xử lý là được rồi.
Trần Thị Hoa lắc đầu thở ra một hơi rồi nói.
- Biết là vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo, lỡ như những người kia liên hợp lại cùng nhau chèn ép Mị Ảnh thì phải làm sao bây giờ?
“Thì ngày này năm sau đều là ngày giỗ của bọn hắn chứ sao?” Lâm Cường khóe miệng co quắp, trong lòng nghĩ loạn nhưng không dám nói ra.
Sờ cằm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có chút không ổn, với tính tình của Tổng Thống Mỹ, thì cũng rất có thể hắn sẽ không đồng ý dễ dàng thỏa hiệp, ông lại nói.
- Nếu bà đã lo lắng như vậy, thôi thì chúng ta nhờ chị Thanh tới đó làm thuyết khách như thế nào?
- Chị ấy và chú Quang hai người những năm này đều ở Mỹ, cũng gặp mặt tên kia vài lần, có hai người bọn họ ở đó, hẳn là tên kia sẽ không làm quá tuyệt tình.
Nói xong lời này Lâm Cường lẩm bẩm.
- Còn nếu không, thì chẳng ai cứu được bọn hắn.
Trần Thị Hoa suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Cũng được, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-luu-vo-si-thong-thien-lo/2580152/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.