“Tốt rồi, đã nói là sẽ tha thứ cho ngươi, hiện tại ta tha thứ cho ngươi nha.” Lâm Thanh Phong vẻ mặt đắc ý đứng dậy để lại một câu rồi đi mất.
Để lại Nguyên Anh nằm một chỗ mặt mũi sưng vù, khóc không ra nước mắt.
- Đa tạ... lão đại...
Lâm Thanh Phong rời đi, lúc này tiểu Long cùng Khí Linh mới dám trở lại, nhìn thảm trạng sống dở chết dở của Nguyên Anh, cả hai chỉ biết lắc đầu cảm thán.
- Tự tạo nghiệt, không thể sống.
“Cút đi, hai con hàng hố đồng đội.” Nguyên Anh tức thì bão nổi, hai con hàng trước mặt này, khi nó kể chuyện thì tên nào cũng hăng hái muốn nghe, tới khi gặp chuyện thì liền chạy mất dạng, bỏ lại nó một mình chịu đòn.
“Các ngươi nhớ lấy cho ta, thù này không báo thề không làm Nguyên Anh.” Nguyên Anh một tay che mặt, một tay chỉ về hai tên “hố đồng đội” buông một câu ngoan thoại rồi liền... ngồi xuống đất tu luyện.
Mặc dù ở nơi này tu luyện căn bản vô ích, nhưng trên mặt quá đau, nó lại không bất tỉnh được, đành phải làm như vậy để tạm thời quên đi đau đớn trên mặt.
Về phần Lâm Thanh Phong, sau khi đánh Nguyên Anh thỏa thích thì hắn liền đi đánh thức Nam Cung Mị Ảnh, nghĩ tới hơn hai tuần lễ điên cuồng “chiến đấu” như vậy, hắn liền lắc đầu cười khổ.
Trở về tới, nhìn Nam Cung Mị Ảnh vẫn còn đang nằm ngủ, trên người cũng không mặc quần áo, chỉ phủ lên một lớp chăn mỏng, đường cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-luu-vo-si-thong-thien-lo/2580136/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.