Trấn Nguyên Đại Sư nói tới đây, thì hắn dừng một chút, sau đó lại thở dài.
-Những lần trước, tên tiểu khất cái sau khi thấy ta lạnh lùng bỏ đi, ngoại trừ lần đầu thì hắn vẫn quỳ đó khóc sướt mướt, còn lần thứ hai thì hắn cũng không lên tiếng trách móc gì, hắn quỳ ở đó dập đầu ba lần rồi bỏ đi.
-Nhưng lần này thì khác, tên tiểu khất cái này giận dữ đứng dậy rồi hét lớn:”Trấn Nguyên, ta không hiểu tại sao mẫu thân lại chọn tin tưởng loại người như ngươi, ngươi chỉ là một tên vô tình vô nghĩa, đây là lần thứ ba ta cầu xin ngươi và cũng là lần cuối cùng, từ nay về sau ta sẽ không mang họ của ngươi nữa, trên đời này cũng không có Trấn Quang Minh, mà chỉ có Gia Cát Quang Minh”.
-Tên tiểu khất cái ấy tức giận rồi ôm thê tử của hắn rời đi để lại mình ta đứng đó nhìn bọn hắn.
Trấn Nguyên Đại Sư thở ra một hơi khổ não, hắn lắc đầu một cái.
-Ngay sau khi hắn nói ra những lời này, thì một lúc ta cũng hiểu được, mẫu thân của hắn chính là nàng, ta liền lập tức đuổi theo, nhưng hắn đã rời đi mất.
-Sau khi hắn rời đi, thì ta mới ngồi lại nhớ về những ngày tháng lúc trước ở cùng với nàng, ta cảm thấy thật sự có lỗi với hai người nhiều lắm, vì thế ta bắt đầu đi tìm hắn, ta đã đi khắp nơi nhưng ta vẫn tìm không được.
-Cho tới vài ngày trước, ngay khi gặp được Uyển nhi, nhìn khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-luu-vo-si-thong-thien-lo/2579981/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.