An Thục vẫn chưa nhận thức được tính huống hiện giờ là thể loại tình huống gì. Cô bây giờ chỉ dám nhìn Nhất Sinh với ánh mắt khờ dại nhưng ngây thơ. Đây là lần đầu cô trải nghiệm qua cái cảm giác này. 
“Thành thân gì chứ? Ta còn trẻ ta muốn đi chơi” An Thục nói rồi lấy tay đẩy mạnh Nhất Sinh ra. 
Cô đứng lên chỉnh sửa lại y phục, lấy một cây quạt màu lục rồi cầm tay Nhất Sinh chạy ra ngoài. 
“Hôm nay đi ngắm trăng” 
An Thục và Nhất Sinh ngồi bên hồ Vân Âm. Trăng hôm nay đúng là rất đẹp. Ánh sáng huyền ảo rọi xuống mặt hồ. Lâu lâu có những áng mây lướt ngang qua, che đi một phần trăng khiến cảnh sắc vô cùng nên thơ. 
Đây là lần đầu, ta trải nghiệm cảm giác này… Trải nghiệm bên cạnh người mình yêu… Nhưng chúng ta sắp phải xa nhau rồi. 
An Thục nghĩ ngợi một hồi, rồi không biết mình đã ngủ say trên vai Nhất Sinh từ bao giờ. Một ngày trôi qua, cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Huống chi là đang chăm sóc một người bị trúng độc. 
“Ầy, lại ngủ rồi” Nhất Sinh nhìn cô rồi phì cười. Bây giờ đang còn sớm a~ Vậy mà lại khiến hắn nhớ đến lần hắn uống rượu rồi ngồi trên cây. Cơ mà vẫn có sức đưa An Thục vào đến tận giường. Quay sang nhìn cô nương hậu đậu tựa trên vai mình ngủ ngon quá, hắn bất giác lấy tay bóp chiếc mũi cao thanh tú của An Thục. 
An Thục đang ngủ bỗng dưng bị ngạt do cái tay hư của Nhất Sinh, bàng hoàng tỉnh dậy trong vô thức. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-khiet-duong-hau/1611249/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.