Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, nắng mai rực rỡ, chim chóc người ngợi bởi vì không khí rất tốt mà cao giọng líu lo.

Bất đồng với bên ngoài chính là, trong phòng Dạ Hoằng cùng Hồng tiêu vẫn còn đang ngủ say sưa.

Tối hôm qua Dạ Hoằng thật là mệt mỏi cực kì, Hồng Tiêu muốn Dạ Hoằng một lần lại một lần, thẳng cho đến khi Dạ Hoằng kiệt sức, lập tức ngủ thiếp đi, Hồng Tiêu mới buông tha cho y.

Cho nên bây giờ hai người còn chưa có ngủ dậy, hơn nữa cũng không có bất kì ai đến quấy rầy hai người.

Không lâu sau, trên chiếc giường kingsize hai người nằm có một người đột nhiên ngồi dậy, lấy tốc độ chạy nước rút cự li một trăm mét xông thẳng vào phòng tắm.

Động tác mạnh như vậy tự nhiên là đem người còn lại trên giường đánh thức rồi.

Hồng Tiêu mơ hồ nhìn Dạ Hoằng chạy vào phòng tắm, nhẹ nhàng cười, “Thật đáng yêu!”

Xoay người đứng dậy chuẩn bị đổi lại đồ dùng trên giường.

Không phải Hồng Tiêu muốn đích thân làm, mà là đứa con bảo bối của hắn chán ghét mùi người khác, cho nên Hồng Tiêu không thể tự mình thay đổi khăn trải giường này nọ cho Dạ Hoằng.

Nhanh chóng đổi khăn trải giường, Hồng Tiêu chậm rãi đi về phòng tắm.

Vừa mới đến cửa phòng tắm, Dạ Hoằng đã từ bên trong đi ra, Hồng Tiêu lập tức ôm Dạ Hoằng, vừa cười vừa nói: “Đã tắm xong rồi sao?”

“Dạ!” Đúng vậy, Dạ Hoằng chạy trốn thật nhanh vào phòng tắm, nhất thời là vì thói quen mỗi sáng Dạ Hoằng đều phải đi tắm, thứ hai là còn bởi vì tối hôm qua bị Hồng Tiêu làm cho mệt chết, không có ôm Dạ Hoằng đi tắm rửa gì cả, cho nên trải qua chuyện tối qua trên người có không ít thứ rồi. Mà lấy cá tính của Dạ Hoằng, tự nhiên là muốn lập tức tẩy rửa cho sạch.

Nếu không Dạ Hoằng làm sao có thể nhịn xuống, toàn thân bủn rủn, rồi dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa kì cọ cho thật sạch đây chứ!

Nhưng mà không khéo chính là, Dạ Hoằng vừa mới trả lời Hồng Tiêu xong, lập tức mặt mũi trắng bệch, xoay người trở lại phòng tắm.

Hồng Tiêu cười cười, đi vào trong cùng với Dạ Hoằng.

“Hoằng Nhi nhìn xem! Vừa mới nói tắm sạch rồi, nhưng mà như thế nào còn phải tắm tiếp? Có muốn cha giúp con không?” Hồng Tiêu vui vẻ nói.

Hồng Tiêu đã sớm ngờ tới Dạ Hoằng sẽ phản công (Ta không viết sai, là từ khi tắm đã xuất hiện trong ý thức của y a)

Dạ Hoằng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hồng Tiêu một cái, lạnh lùng nói: “Không cần!”

Vừa nói, Dạ Hoằng lần nữa lau chùi trên đùi của mình. Nghĩ muốn rửa sạch thứ vừa mới trong cơ thể mình chảy ra.

Dạ Hoằng sở dĩ lãnh đạm như thế là bởi vì tối hôm qua Dạ Hoằng trước lúc ngủ nói với Hồng Tiêu muốn đi tắm, nhưng mà Hồng Tiêu nói còn sớm, cứ như vậy mà lăn qua lăn lại, điều này làm cho Dạ Hoằng hết sức bất mãn.

Nhưng mà khác với tâm tình xấu xí của Dạ Hoằng lúc này Hồng Tiêu cực kì cao hứng.

Mặc dù thời gian không dài, Dạ Hoằng đã học được không ít vẻ mặt, điều này làm cho Hồng Tiêu cảm thấy rất vui, cảm thấy được quyết định của mình không sai, mặc dù có một chút khó chịu, bởi vì không phải là người đầu tiên nhìn thấy những vẻ mặt đó của Dạ Hoằng. Nhưng mà vui vẻ là được rồi, những thứ khác không đáng nói tới.

Mặc dù tâm tình Dạ Hoằng bây giờ không được tốt lắm, nhưng mà Hồng Tiêu vẫn đi qua ôm lấy Dạ Hoằng, thản nhiên nói: “Hoàng Nhi, con làm vậy rửa không sạch được đâu, để cha giúp con!”

Mặc dù Dạ Hoằng đối với Hồng Tiêu có chút bất mãn, nhưng tóm lại đối với hắn Dạ HOằng như thế nào cũng không tức giận được, nghĩ đến mình làm cả ngày cũng không rửa sạch được hết, vì vậy gật đầu, đồng ý với Hồng Tiêu.

Hồng Tiêu nhìn Dạ Hoằng đáp ứng mình, vì vậy cánh tay tăng thêm sức, gắt gao ôm Dạ Hoằng vào trong ngực.

Ngón tay trượt theo sống lưng Dạ Hoằng, chậm rãi di động xuống dưới.

Chúng ta không thể không cảm khái một chút, định lực của Dạ Hoằng tốt như thế nào, bởi vì Dạ Hoằng không có bởi vì động tác gợi tình của Hồng Tiêu mà có bất kì phản ứng gì.

Hồng Tiêu thất vọng cau mày, xem ra hôm nay phải thành thật tắm cho Hoằng Nhi rồi.

Xem ra cuộc sống hạnh phúc của mình vẫn còn rất xa a ~~~

Làm như thế nào mới có thể điều giáo Hoằng Nhi đây?

~~~

Nguyên một lô một lốc suy nghĩ hiện ra trong đầu Hồng Tiêu cũng không có làm ảnh hưởng xíu xiu nào tới động tác của hắn.

Hồng Tiêu chậm rãi đem ngón trò luồn vào hậu đình của Dạ Hoằng, nhẹ nhàng ấn lên nội bích, đem thứ nào đó của mình kéo ra.

“Uhm!” Thanh âm cực nhỏ rơi vào tai Hồng Tiêu.

Phản ứng bại lộ tố cáo Dạ Hoằng đang cố nén a.

“Ha ha ~~~ Hoằng Nhi, cha còn tưởng con không để ý tới! Không ngờ nha ~~~” Hồng Tiêu trêu ghẹo nói.

Nhưng chính là ngay lập tức đã làm cho Dạ Hoằng biến thành tôm hấp.

Tình cảm mãnh liệt tối qua, làm cho Dạ Hoằng biết Hồng Tiêu nói cái gì, mặc dù Dạ Hoằng cũng không rất rõ ràng cái này đại biểu cho cái gì, nhưng mà y biết, đây là chuyện rất đặc biệt, nhất là khi Hồng Tiêu đem toàn bộ nơi tư mật của mình hiện ra trước mặt hắn.

Cho nên, vừa mới rồi Hồng Tiêu đưa tay vào nơi đó của mình, Dạ Hoằng phải mạnh mẽ nhịn cảm giác lạ xuống.

Bất quá cuối cùng, cũng không biết có phải là do Hồng Tiêu cố ý hay không, cư nhiên cứ lặp đi lặp lại đụng vào một điểm trong nội bích. Cho nên Dạ Hoằng không có nhẫn nại nỗi, vẫn như cũ là bị bại lộ.

“Hoằng Nhi, con tại sao lại không ngoan vậy?” Hồng Tiêu mỉm cười ôm Dạ Hoằng, làm cho y nằm vào trong bồn tắm ngập nước.

“Không ~~~ A ~~~” còn không có chờ Dạ Hoằng nói xong, Hồng Tiêu lại một lần nữa kích thích Dạ Hoằng.

“Hoằng Nhi rất không ngoan nha, rõ ràng là muốn, còn nói không!” Hồng Tiêu đem hai chân Dạ Hoằng nâng lên, để cho bản thân có thể nhìn thấy toàn bộ nơi nào đó của Dạ Hoằng.

“Cha, mệt lắm ~~~” Đúng vậy, bởi vì từ nhỏ thân thể Dạ Hoằng đã không tốt lắm, cho nên Dạ Hoằng rất dễ bị mệt.

“Ha ha! Bây giờ Hoằng Nhi chỉ cần hưởng thụ thôi, không cần di chuyển đâu! Hơn nữa làm một lần cha cam đoan Hoằng Nhi lại thích thêm một lần!” Hồng Tiêu lại dùng thanh âm tà mị thì thầm bên tai Dạ Hoằng.

Nghe Hồng Tiêu nói như vậy, Dạ Hoằng nhẹ nhàng gật đầu ~~ xem như là đáp ứng Hồng Tiêu. Kì thật nếu không bị mệt, Dạ Hoằng cũng rất muốn được thêm một lần nữa, chuyện tối qua đúng là tuyệt vời cực kì. “Dạ Hoằng chưa từng trải qua cảm giác như vậy, y cảm thấy được sự tồn tại chân thật của mình, không hề giống như trước, hình như có thể mà cũng không phải là người, có lẽ bọn Dạ Kì rất quan tâm đến mình, nhưng mà đối với bọn họ, Dạ Hoằng cũng không cảm thấy mình chính mình là như vậy, dù sao ai ở vào vị trí đó, cũng có thể mà phải không?

Nhưng mà đối với Hồng Tiêu thì hoàn toàn khác, y cảm giác được bản thân mình từ lúc đó chính là toàn bộ của Hồng Tiêu. Mà sự thật cũng là như thế này, có phải không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.