“Này này này, mọi người có nghe nói không, ba ngày trước, Phó tướngquân của chúng ta đơn thương độc mã đem sơn trại của bọn thổ phỉ thiêucháy rụi.” Tiếng nói bàn bên cạnh truyền đến phá vỡ sự trầm mặc của bangười bọn họ.
“Đã sớm nghe rồi. Phó tướng quân một mình giết trọn ổ giặc, chỉ trong một ngày đánh cho bọn chúng sợ tè cả ra quần ngồi khóc kêu cha gọi mẹ!” Có người sảng khoái phụ họa.
“Phó tướng quân quả không hổ được xưng là ‘Nam Tướng Bắc Tướng’. Chỉ một mình ngài đủ giữ quan ải, năm ngoái dùng một vạn binh đập tan ý đồ tấn công chúng ta của mười vạn đại quân Cao quốc , xứng đáng đượctôn xưng là Thiên hạ đệ nhất tướng quân.”
“Đúng vậy. Nham thành chúng ta có thể phồn vinh như thế này, cuộcsống của dân chúng có thể giàu có và sung túc như vậy đều là nhờ cônglao của Phó tướng quân đấy!” Mọi người cũng lập tức kêu lên phụ họa.
“Không phải nói là Nam – Bắc tướng sao? Nam tướng là vị nào vậy?” Một giọng nói yếu ớt vang lên, lập tức rước lấy khinh bỉ.
“Nam tướng này là chỉ vị Tể tướng của Cảnh quốc chúng ta. Cách đâymười năm khi hắn mới mười bốn tuổi đã đoạt được danh hiệu Trạng Nguyêngây chấn động thiên hạ, mười tám tuổi trở thành Tể tướng, vị tể tướngtrẻ nhất trong lịch sử Cảnh quốc.”
“Thật là lợi hại quá!” Tiếng nói yếu ớt kia lại kinh ngạc hô lên, lại khiến mọi người xem thường thêm một chút.
“Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một cái ấm thuốc vô dụng. Nghe nói Tểtướng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/72879/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.