AdsEdit: Thảo NguyễnBeta: Sakura HimeGió đêm như nước, lướt* (thổi) qua những cây trúc nhỏ củaTrúc viên, tiếng lá trúc xào xạc lay động, làm tăng thêm sự tĩnh mịch* (yên tĩnh) của Trúc viên.
Ánh đèn mông lung bao phủ toàn bộ trúc ốc* (phòng ở bằng trúc),phản chiếu bóng hai người ở trong phòn
Vẻ mặt Phạm Dương Triệt lo lắng nhìnPhó Vân Kiệt bây giờ đang ngồi thiền ở trên giường, lúc này hắn thật sựhận chính mình là một văn nhược thư sinh* (người đọc sách yếu đuối),không thể trợ giúp nàng.
Cuối cùng, vẫn nhắm chặt hai mắt, tĩnh tâm ngồi thiền, nàng mở hai mắt, trên dung nhan tái nhợt nở một nụ cười tiêu sầu* (an ủi): “Triệt, ta đã không có việc gì.”
“Thật không? Kiệt.” Trên dung nhantuấn mỹ để lộ ra nụ cười thả lỏng tâm tình. Hắn tiến lên một bước, ngồi ở trên mép giường ôm nàng gắt gao vào trong lòng.
Tựa nhẹ vào trước ngực hắn, nụ cườitrên mặt nàng đã biến mất, mà thay bằng sự ưu sầu* (buồn rầu): mới vừarồi, nàng đã vận công điều trị kinh mạch, nhưng là, do vọng động chânkhí. Tứ kinh bát mạch của nàng đều bị thương tổn. Để có thể khôi phụcnội thương, nàng cưỡng ép vận công, đem nhâm thông nhị mạch phong bế lại . Nàng bây giờ chỉ còn không đến hai tầng công lực. Chỉ cần ở trong này một tháng, không được dùng nội lực bừa bãi, chẳng những có thể khôiphục nội thương, mà còn có thể khôi phục công lực.
“Triệt, ta mệt mỏi quá ah!” Âm thanh mệt mỏi vang lên.
“Uhm. Ta đỡ nàng nằm xuống.” động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/2207864/quyen-2-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.