Edit: Ngọc HânBeta: SakuraThúy Trúc xung quanh, suối trong chảy xuôi.
Tĩnh Tâm viện trong Tấn vương phủ đắm chìm trong nắng mai, thanh tịnh và đẹp đẽ. Mặc một thân tử y chỉnh tề, Nam Cung Tuyệt ngồi một mìnhtrong lương đình, bưng ly trà trong tay tinh tế thưởng thức.
Một đạo thân ảnh màu lam từ trên trời giáng xuống ngang qua Tĩnh Tâm viện thanh u, toàn thân tản ra xơ xác tiêu điều khí.
“Khánh vương gia–” khóe môi không nhịn được khẽ nhếch:” Không! Phải gọi ngươi là Hoắc Thiên Thụy mới đúng.”
Con ngươi đen vì xưng hô như vậy mà hiện lên sát khí. Hoắc Thiên Thụy không tự giác vận khí đến tay phải.
Nam Cung Tuyệt cũng không có nhìn đến cả người Hoắc Thiên Thụy phátra xơ xác tiêu điều khí, nhàn nhã đem ly trà trong tay uống hết, nhẹgiọng mở miệng hỏi:” Hoắc Thiên Thụy, ngươi dự đoán được kho báu củatiền triều sao?”
Trong con ngươi đen lóe ra thâm trầm, tay phải buông lỏng, hủy đi một chưởng đầy sát khí. Hắn bước đi đến ghế đá ngòi xuống, giọng nói lạnhlùng: “Nói.”
“Hoắc Thiên Thụy, bổn vương biết khẩu quyết ở kho báu.” Mắt tà nhìnchằm chằm thẳng vào người trước mắt nói: “Bổn vương không chỉ giúp ngươi lấy được bản đồ kho báu, mà còn có thể đem khẩu quyết nói cho ngươi!”
Trên đời không có cơm trưa miễn phí. Hoắc Thiên Thụy không có… chútnào cao hứng, giọng nói lạnh lùng: “Nam Cung Tuyệt, nói ra mục đích củangươi đi!”
“Bổn vương chỉ cần một mạng người!” Mắt tà lóe ra âm độc, giọng nói xen lẫn nồng đậm hận ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/2207860/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.