Edit: Vi NguyênBeta : Tuyết YÁnh nắng sáng sớm dịu dàng chiếu rọi phủ lên cảnh vật trong khách sạn. Ánh sáng chói mắt đánh thức khiến Phó Vân Kiệt ngủ say một đêm mở mắt ra. Nàng có chút mê man nhìn đỉnh màn.
Hơi nóng bên cạnh má khiến cho mạch suynghĩ hỗn loạn của nàng bắt đầu trở nên tỉnh táo. Đôi mắt sáng mở to chằm chằm nhìn thẳng khuôn mặt tuấn mỹ đặc tả (*) trước mắt, đề xi ben cao vút không tự giác tràn ra từ đôi môi đỏ: “A ——”
(*) đặc tả: cận cảnh
Đôi mắt màu lam mang theo vẻ mê man mở ra, nhìn người lôi kéo chăn mền co rụt lại đến tận góc giường.
“Tại sao lại là ngươi?” Phó Vân Kiệt cóchút xấu hổ chất vấn nói. Nàng nhớ rõ ràng người nằm bên cạnh mình trước khi ngủ chính là Dịch Thiên. Còn cái Sở hà Hán giới (*) kia đâu?
(*)Sở hà Hán giới: sông nước sở, biên giới nước hán, ý chỉ đường ranh giới, lằn ngăn cách
“Vậy ngươi nghĩ là ai?” Trong đôi mắt màu lam hiện lên sự tức giận, bàn tay to duỗi ra, kéo người và cả chăn mền lại.
“Rầm ——” Tiếng xô cửa cắt đứt lời nói tiếp theo của nàng.
“Kiệt, ngươi làm sao vậy?” Cùng với mộtgiọng nữ lanh lảnh vang lên, Nam Cung Khải là người đầu tiên xông tới,và đi theo phía sau hắn đang thở hổn hển là Nam Cung Tuyệt và DịchThiên.
Sau khi tầm mắt mọi người chạm phải cái tư thế mập mờ kia thì đều ngốc lăng.
Khuôn mặt anh khí lập tức hồng lên. Vìxấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/2207846/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.