Edit: Tư Đồ Tử Huyền
Beta: Tiểu Ngạn
Mắt lạnh liếc nhìn Mạc Kình đang đứng một bên đắc ý, đôi môi đỏ mọng của Phó Vân Kiệt cong lên thành một nụ cười tự tin, đề khí, phi thân một cái, thoát khỏi đám binh lính vây xung quanh.
Thân ảnh đỏ rực thong thả mà tao nhã hạ xuống trên bàn cúng tế. Dưới ánh mặt trời, trên gương mặt không phân biệt được giới tính mang anh khí cùng sự tự tin rạng rỡ sáng ngời. Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đặt trên thân ảnh kia, không rời đi được. Mọi người tràn ngập nghi hoặc, đầu óc đều bị một khoảng trống chiếm giữ.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, đôi mắt sáng lóe lên tia sáng chính trực : “Ta là nữ tử thì sao?”
Giọng nói dễ nghe mang theo sự thờ ơ phiêu đãng truyền khắp đài cao. Bách quan khó có thể tin nhìn Phó Vân Kiệt giống như không biết khi quân là tội chết.
Mạc Kình nghi hoặc nhìn thân ảnh màu đỏ thản nhiên kia: Vì sao trên mặt Phó Vân Kiệt không có chút bối rối vì thân phận bị vạch trần? Vì sao Phó Vân Kiệt có thể thờ ơ, thong dong như vậy? Giống như nàng phải là nữ tử.
Giờ phút này tâm tình Phạm Dương Triệt cũng dần dần thả lỏng. Bởi vì chàng hiểu Kiệt, hiểu sự tự tin của nàng ấy.
Thu hồi ánh mắt, ánh mắt của nàng nhìn về phía nhóm thân vệ binh của chính mình, tăng cao âm lượng, mang theo sự tự tin nói: “Phó Vân Kiệt là nữ tử thì sao?”
Lời vừa nói ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/2207826/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.