Edit: Tư Đồ Tử Huyền
Beta: Tiểu Ngạn
Gió lớn thổi đung đưa cành cây mảnh khảnh ở trên vách đá cách đài Tham Thiên chừng mười thước. Cành cây kia rung rung khiến cho hai người phía dưới cũng rung rung theo.
Ám đế liều mạng bắt lấy cành cây cứu mạng duy nhất, vì lúc Phó Vân Kiệt rơi xuống, lại ngã đúng vào trong cành cây, dựa vào núi đá mà thở gấp. Từ ngũ quan tràn ra từng dòng máu đỏ tươi, nhìn có vẻ quỷ dị. Nhìn Ám đế cố gắng hết sức muốn trèo lên cành cây, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười châm chọc: Nàng sẽ không để lão ta thực hiện được. Nàng đã sắp vào cõi u minh, sao có thể để Ám đế còn sống.
Nàng bắt đầu ngưng tụ chân khí, chậm rãi đứng lên.
Vì sự cân bằng mất đi, mà sức nặng lại tăng lên, gốc cây kia vốn ăn sâu vào trong vách đá cũng bắt đầu bật gốc.
Ám đế hoảng sợ nhìn thân ảnh đỏ rực lướt trong gió một cách nhẹ nhàng khác thường, nhìn gương mặt tái nhợt đầy máu đối với cái chết không để ý chút nào, hắn đã biết rõ ý đồ của Phó Vân Kiệt.
Cảm thấy có chút đớn do gió lớn quất vào mặt, lúc này tâm tình của nàng rất bình tĩnh. Có phải khi người ta tuyệt vọng, thì sẽ sắp xếp mọi việc cần thiết một cách ổn thỏa? Sống hay chết thì có gì quan trọng đâu? Cho dù đến địa phủ, nàng còn có cục cưng làm bạn, nàng sẽ vẫn chờ Triệt đến. Cho dù cần thời gian mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/2207820/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.