Edit: ThuBeta: Tiểu NgạnMùa hè ở Thương Châu không có nóng bức như trong tưởng tượng, gió mát từ từ thổi qua ngoại ô Thương Châu.
Dạ Xoa cũng đội mũ rộng vành màu đen cưỡi ngựa giống Hoắc Thiên Thụy.
“Sao vậy? Không nỡ?” Đôi mắt màu lam vẫn luôn chú ý tới ánh mắt của nàng. Hoắc Thiên Thụy mở miệng hỏi.
“Ừ!” Giọng nói lơ đễnh mang theo chút u sầu.
Đôi mắt màu lam lại quay lại nhìn mộtcái, một số ít người biết rõ tình hình, ngại mệnh lệnh của nàng cho dùkhông thể tự mình tới tiễn đưa, nhưng lại cố chấp đứng ở trên cổngthành, dùng ánh mắt của mình thể hiện sự tiễn đưa.
Đây là chiến hữu của nàng, đây là chiến hữu toàn âm toàn ý tin tưởng nàng. Trong lòng thấy rất cảm động.
Cố nén nước mắt sắp chảy ra. Tay phải chuyển động, khiến cho ngựa ở dưới thân không thể không quay đầu theo.
Tay trái vung cái roi trong tay lên, giục con ngựa ở dưới thân rời đi giống như bay.
Nhìn thân ảnh phiêu dật chạy như bay rời đi, môi mỏng cong lên một nụ cười, Hoắc Thiên Thụy kẹp chặt hai chân,con ngựa giống như cảm ứng được mệnh lệnh mà bắt đầu chạy như bay, đuổitheo bóng người đã sắp trở nên bé tí teo.
Hoắc Thiên Thụy thúc ngựa đuổi theo,khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, giống như khoảng cách rờixa bốn năm, cũng đang gần hơn.
Hắn sẽ đuổi theo nàng, hắn muốn giữ được nàng. Lần này, hắn sẽ không bao giờ để cho nàng rời khỏi lồng ngực củamình. Hắn muốn nàng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/2207778/quyen-5-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.