Edit: Thu
Beta: Tiểu NgạnCốc Vong Ưu vẫn xinh đẹp như trước, làn gió nhẹ khẽ thổi trong vườn, lướt qua một góc nào đó.
Phó Vân Kiệt ở dưới sự đồng hành của Phạm Dương Triệt, ưu thương nhẹ giọng nói với bia mộ ở trước mặt: “Dịch Thiên, ở đây rất yên tĩnh, rất thích hợp để huynh vĩnh viễn ngủ ở đây!”
Phạm Dương Triệt đưa tay ôm nàng vào trong ngực, yên lặng an ủi nàng.
“Mẹ, cha!” Một giọng nói trẻ con non nớt vui vẻ xé rách bầu không khí bi thương.
Một lực đạo mãnh liệt ập lên chân, Tiểu Tư Triệt ôm chân Phạm Dương Triệt, không thuận theo nói: “Cha, thật không công bằng. Cha không thể chỉ ôm mỗi mình mẹ. Tư Triệt cũng muốn được ôm.”
Tiểu Tư Triệt được ôm lên cao, liền vươn bàn tay nhỏ bé ra, đặt lên giữa hai đầu lông mày của Phó Vân Kiệt, giọng nói đáng yêu vang lên: “Mẹ, mẹ đừng nhíu mày! Nhíu mày sẽ không đẹp!”
Giọng nói non nớt mang theo sự lo lắng khiến cho nàng rất xúc động. Nàng biết tuy mọi người đều giấu giếm Tiểu Tư Triệt chuyện Dịch Thiên đã qua đời, nhưng Tiểu Tư Triệt vẫn nhạy cảm cảm thấy sự ưu thương của nàng nên mới dùng phương thức như vậy để an ủi nàng.
Nàng quét bỏ sự ưu sầu giữa hai đầu lông mày, cười nói: “Ừ. Mẹ sẽ không nhíu mày nữa!”
Thu hồi lại sự xúc động trong lòng, Phó Vân Kiệt đưa tay xoa trán Tiểu Tư Triệt, cười nói: “Tư Triệt ngoan như vậy, tối nay mẹ làm sa lát hoa quả cho con ăn!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/2207739/quyen-6-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.