Bình minh, cuối cùng Hắc Đế cũng đã kết thúc việc kéo ra đưa vào ở bên trong thân thể cô gái, đây giống như một vụ cưỡng gian đầy vui thích, cô gái dùng chút sức lực cuối cùng để đứng dậy, tùy tiện nhặt áo khoác ở trên giường lớn mặc lên người, rồi đi ra cửa.
Dưới ánh trăng bạc, phản chiếu lên tấm lưng thẳng tắp với dáng người gầy gò của cô gái, nhưng đầu của cô gái vẫn cương quyết ngẩng thật cao.
Dù cho thân thể đã bị tàn phá, nhưng mà, nội tâm vẫn cứng rắn y như lúc ban đầu, giống như trước kia là bóng tối, sau này vẫn sẽ bị ánh bình mình thay thế, ánh sáng rạng rỡ chắc chắn sẽ chiếu đến.
Cô, Ái Tân Giác La Chỉ Thanh, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ coi thường chính mình.
Sáng sớm, Chỉ Thanh kéo tay Hắc Đế xuất hiện tại nhà cũ của nhà họ Hắc, vợ chồng mới cưới phải đến chào hỏi lão gia nhà họ Hắc, kính trà người cầm lái Hắc Nhai.
"Quỳ xuống. . ." Vừa vào cửa quản gia đã mở miệng, Chỉ Thanh chú ý tới ông lão ngồi uy nghiêm ở trong đại sảnh cổ kính.
"Thiên nhi, đây là cô gái khiến con đột nhiên quyết định kết hôn ?" Một đôi con mắt như hồ ly của ông cụ Hắc coi thường, thờ ơ nhìn lướt qua Chỉ Thanh.
"Đúng, thưa ba." Hắc Đế cung kính gật đầu, bàn tay nắm tay Chỉ Thanh chuyển ra sau lưng cô hung hăng nhéo một cái, miệng vết thương truyền tới cảm giác đau đớn khiến cho Chỉ Thanh nhướng mày.
Chỉ Thanh cắn răng, hai đầu gối thẳng tắp quỳ trên sàn nhà, cúi đầu không nhìn thẳng vào ánh mắt của ông lão, dù ông ta có lợi hại hơn nữa thì tuổi cũng đã già, hiện tại, là thế giới dành cho giới trẻ, nên mặt Chỉ Thanh cũng không lộ ra vẻ khác thường.
"Vào hang sói trước, chờ cô đi ra, rồi uống trà cũng không muộn." Ánh mắt khinh thường của ông ta giống như đã dự liệu trước được kết quả.
Ra khỏi đây, Hắc Đế đi thẳng ra cửa chính, trước khi lên xe anh dừng lại một chút, nghiêng người nhìn.
"Bị dọa sợ rồi hả?"
"Sau khi đi ra, anh đưa tôi về nhà một chuyến."
"Nếu như cô có thể đi ra như lời cô nói." Hắc Đế cười nhạo một tiếng, tối hôm qua anh đã được chứng kiến bản lĩnh của con mèo ba chân này rồi, không quay đầu lại anh đi vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Đây là thăm dò, cả hai người cùng thăm dò, cô đã không thể bộc lộ được tài năng, cũng không thể tin tưởng rằng may mắn sẽ đến với mình, trước là sói sau là hổ, mặc kệ cô sống hay chết cũng không có đường lui, người nhà họ Hắc đều là tiểu nhân, lấy lớn ăn hiếp nhỏ, quả nhiên là đang tính kế công kích cô.
Chỉ Thanh bị dẫn đi đến một chỗ ở phía sau núi cách nhà họ Hắc một đoạn, hai tên vệ sĩ chỉ cho cô giữ quần áo bên ngoài, những thứ còn lại đều bị lấy đi hết, một tay đẩy cô vào trường nuôi thú nhà họ Hắc.
Chỉ Thanh đi giày cao gót cao bảy phân, nhìn chung quanh trường nuôi thú một vòng, lưới sắt cao, chỗ nào cũng có camera, xung quanh là vô số kẻ giết người đang ẩn nấp trong bóng tối.
Thật sự là Thiên La Địa Võng.
Cô xé làn váy của mình xuống, lộ ra quần thân nhiệt cao đến đầu gối ở bên trong, mở đinh ốc ở giày cao gót, bên trong là một con dao sắc nhọn, mũi dao nhọn hoắt lộ ra dưới ánh mặt trời.
Đặc công xuất sắc, ở trong bất kỳ tình huống gì cũng không thể thiếu vũ khí!
Trong nháy mắt, chung quanh đã xuất hiện vài chục con sói dữ tợn, nhìn bọn chúng nhe răng trợn mắt, mắt lộ ra ánh sáng hung ác. Đây là một bầy sói đang đói bụng, hơn nữa còn được tiêm thuốc kích thích, mỗi một con đều to lớn dữ tợn, cả bầy sói đều hết sức căng thẳng.
Sau khi Hắc Ngự Thiên rời khỏi nhà, đi một vòng quẩn quanh, cuối cùng đứng tại một vị trí cách trường nuôi thú không xa.
"Hắc tiên sinh, đã sẵn sàng." Vệ sĩ kiêm trợ lý của Hắc Ngự Thiên ngồi ở vị trí lái xe, cung kính nói.
"Ừ!" Hắc Ngự Thiên ngồi trong chiếc xe xa hoa, tay đè xuống nút mở webcam.
Chỉ Thanh đã bị một bầy sói vây quanh, con sói rú lên một tiếng, những con sói khác cũng nổi giận theo, bay vọt lên, đánh về phía Chỉ Thanh, Chỉ Thanh bình tĩnh quơ lấy một dải lụa đen, buộc chặt cái trán, dựa vào cảm giác hướng về nơi nào đó, giơ ngón giữa lên (ý chửi Hắc Đế đó =)) ),sau đó co cẳng chạy, bóng dáng linh hoạt cuối cùng cũng chạy về phía bầy sói, tiếng gào thét như sấm, khiến cho ngừơi khác phải hốt hoảng.