Mùa xuân, mùa mà mọi khoảnh khắc trong năm đều quy về.
Mùa xuân, mùa vạn vật bừng tỉnh.
Mùa xuân, mùa của trời xanh nước biếc ý xuân dạt dào.
Mùa xuân, mùa của chứng dị ứng phấn hoa và bệnh sởi, mùa của đủ loại bệnh bùng phát.
Mùa xuân, mùa con gián hoạt bát Hạ Dương bắt đầu tưng bừng nhảy nhót.
Sáng sớm, chuông báo thức điện thoại đặt bên gối kêu lên.
“Trước cổng cây cầu có một đàn vịt Vịt vịt vịt Hắc! Mau tới đây nào một hai ba bốn năm sáu bảy tám, cạp cạp cạp cạp thiệt nhiều nha thiệt nhiều nha ” Tiếng chuông báo thức này là tự Hạ Dung ghi âm lại, âm thanh ma quỷ xuyên thủng lỗ tai, là một người bình thường hẳn sẽ không có cách nào tiếp nhận. (Anh nhà ta chỉ ưa các bài thiếu nhi thôi –)
Ma âm lặp đi lặp lại ba lần xong, một móng gà… khụ, một bàn tay đàn ông khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài từ trong chăn bông mềm mại thò ra.
Tiếp đó một cái đầu bù xù cũng chui ra, Hạ Dương chớp chớp mắt phượng mờ hơi nước, híp mắt nhìn điện thoại, sau đó lại chui vào ổ chăn ấm áp.
Ưm, để cho hắn ngủ một lát đi, chỉ một lát thôi.
Cơ mà hắn muốn ngủ, có người lại không cho hắn cơ hội ngủ.
Còn chưa chui về ổ chăn được mười phút, di động dưới gối bắt đầu rung lên ong ong.
“Ưm a a ” Hạ Dương rầm rì mò xuống gối lấy điện thoại, mắt nhắm mắt mở mở khoá, nghe điện.
“…Chưa tỉnh ngủ?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-duong-chet-vi-venh-vao-nhu-the-nao/210609/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.