Hai tháng cuối cùng ở Nam cực, Hạ Dương bị mẹ gọi điện thoại quấy rầy mỗi ngày.
Rốt cuộc hắn cũng đã biết đại khái tình hình.
Có một gã đàn ông tên Văn Nhân Minh Húc chạy đến nhà bọn họ cầu hôn, còn dám nói hai người bọn họ yêu nhau, yêu cái rắm, hắn ngay cả Văn Nhân Minh Húc là ai cũng không biết!
Bởi vì chuyện này, Hạ Dương đã đập điện thoại mấy lần, đáng tiếc điện thoại quá bền không chịu vỡ, sau đó vào một ngày thời trong nắng ráo, Hạ Dương đứng bên ngoài doanh địa, nhận được cú điện thoại thứ mười hai trong tháng này của mẹ.
Ở dưới chân có vết băng nứt, hắn liền trực tiếp ném di động xuống, nháy mắt, thế giới yên tĩnh.
Hạ Dương thực vừa lòng, còn hậu quả…có nghiêm trọng hay không không nằm trong phạm vi tự hỏi của hắn, xin lỗi, hắn không muốn tiếp tục trao đổi vấn đề ngu xuẩn này với một người phụ nữ xinh đẹp đang trong thời kì tiền mãn kinh đã hoàn toàn mất trí đâu.
Kết hôn? Ở rể? Cùng với một người đàn ông! Đùa cái gì vậy trời, Hạ Dương hắn dễ dàng bị người khác trói chặt thế sao!
Kết quả sau ba ngày Hạ Dương cự tuyệt lời kêu gọi về nước của mẹ mình, hắn ngồi lên máy bay quay về.
Đừng hỏi hắn vì sao, chỉ là vào một hôm hắn đi ngắm cảnh quay về doanh địa, đội viên báo cho hắn biết, anh hai gọi điện thoại tới, khiến hắn cả người đều không ổn.
Lời anh hai nói rất đơn giản, chỉ có bốn từ.
“Về nước, về nhà.”
Hạ Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-duong-chet-vi-venh-vao-nhu-the-nao/1211809/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.