Triệu Văn Hạo chở Hạ Dương đến một nông trang mới mở ở ngoại ô, nơi này chuyên làm vài món ăn thôn dã, đặc biệt là lợn rừng, hắn nghĩ tên cật hoá (ham ăn) như Hạ Dương chắc chắn sẽ thích lắm.
Hạ Dương cúp máy xong thở phì phì ném điện thoại qua một bên, nghĩ nghĩ chưa hết giận, lại cầm điện thoại lên gọi.
Văn Nhân Minh Húc đang lái xe, liếc nhìn di động để ở ghế phó lái, thấy là Hạ Dương gọi đến, lập tức tấp xe vào lề đường, nghe điện.
“Alo, Dương Dương?”
Hạ Dương lạnh lùng nói, “Hứa Minh, về sau tôi không bao giờ tin cậu nữa!”
Nói xong ngắt điện, tắt máy.
Văn Nhân Minh Húc sửng sốt, gọi lại, điện thoại thông báo đối phương đã tắt máy.
“…” Y cười khổ để điện thoại qua một bên, ghé lên vô lăng thở dài.
Hay rồi, giờ đã hoàn toàn chọc Hạ Dương tạc mao.
Triệu Minh Hạo nghiêng đầu liếc Hạ Dương, thấy hắn thở phì phì liền thấy ngứa ngáy không chịu nổi, ho khẽ, hỏi, “Hứa Minh…là ai vậy?”
Hạ Dương hai tay ôm ngực, hừ hừ, hung hăng nói, “Là kẻ đại lừa đảo!”
“…Cậu ta lừa cậu thế nào?” Đừng trách hắn lắm chuyện, thật sự là nhìn dáng vẻ tạc mao thở phì phò của Hạ Dương làm hắn không thể nhịn trêu chọc được.
Hạ Dương trợn mắt, cười lạnh, “Hỏi nhiều thế làm gì? Có thể ăn được à!”
Triệu Văn Hạo thức thời ngậm miệng, tiểu tổ tông này đang khí huyết không thông, hắn không chọc vào được.
Xe chạy nửa đường, Hạ Dương ngồi không yên, dịch dịch mông, nghiêng đầu nhìn cảnh vật hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-duong-chet-vi-venh-vao-nhu-the-nao/1211803/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.