Chương 9
Sau lần đó, anh Thoảng tìm gặp riêng tôi.
- Chương không biết võ sao còn đánh nhau với thằng Thể làm chi ? - Anh mỉm cười hỏi.
Thoạt đầu tôi lúng túng định chối quanh. Nhưng rồi thấy nói dối coi bộ không êm, tôi đành phải ngượng nghịu khai thật mọi chuyện.
Nghe xong, anh Thoảng gật gù:
- Ra là vậy!
Rồi anh nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay gầy guộc của tôi, dịu dàng nói:
- Nếu Chương muốn học võ, anh sẽ chỉ cho Chương.
Tôi trố mắt:
- Anh chỉ ?
- Ừ.
- Anh biết võ ?
Anh Thoảng cười hiền lành:
- Không biết làm sao chỉ cho Chương được!
Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên:
- Anh học võ ở đâu vậy ? Ở thôn quê đâu có võ đường ?
- Anh học ở ba anh.
Tôi liếm môi:
- Võ thiếu lâm hả ?
Anh Thoảng lắc đầu:
- Không! Võ ta!
Rồi anh nói, giọng buồn buồn:
- Ba anh là một người rất giỏi võ. Những năm trước đây, ông rất khỏe mạnh, nhưng từ ngày mẹ anh mất, ông buồn, sinh ra tật uống rượu. Uống riết, bây giờ bị sưng gan.
Kể từ hôm đó, tôi lén lút học võ với anh Thoảng. Bọn trẻ trong làng lắm đứa đến năn nỉ anh nhưng anh không dạy. Anh sợ bọn trẻ biết võ càng sính đánh nhau. Anh chỉ dạy riêng tôi. Một phần do anh mến tôi, phần khác thấy tôi ốm yếu, anh muốn tôi học vài bài quyền để rèn luyện thân thể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-do/2473394/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.