Hữu hoa kham chiết trực tu chiết (1)
(Hoa nở nên chiết thì phải chiết)
Đợi đến sau khi Đỗ Lân tỉnh táo trở lại, thì phát hiện mình đang nằm trên lưng một người.
Mái tóc dài rậm dày mỹ lệ sũng nước, hơi nước bốc lên dày đặc, khuôn mặt bị hắn ép phía dưới, mùi hương cơ thể quen thuộc bao phủ bên cạnh, xúc cảm da thịt co dãn dưới tay, tạo cho hắn một cảm giác chân thật cùng an toàn không từ ngữ nào có thể miêu tả được.
“… Không chết a…”
Đầu óc chầm chậm hồi tưởng đoạn ký ức cuối cùng kia, Đỗ Lân tức thì bị dọa cho sau lưng túa ra một lớp mồ hôi lạnh. Có điều quần áo trên người hắn đều bị thấm đầy nước, ướt nhẹp, không phân biệt được đâu là nước đâu là mồ hôi nữa, cảm giác đúng là khó chịu đến cực độ.
Hơn hết là, lốc xoáy lớn như vậy cũng không thể giết được, mạng của hắn cũng thực là đủ lớn.
“Tỉnh rồi à?” Thanh âm trầm thấp có hơi khàn khàn cất tiếng hỏi, sau đó nâng cánh tay hắn lên nới ra một chút, có vẻ là muốn đặt hắn nằm xuống mặt đất, nhưng tấm lưng người kia vẫn bị lảo đảo, kết quả là hai người lại cùng nhau ngã nhào xuống!
“Ai da!” Mông vừa được tiếp xúc với mặt đất, khớp xương toàn thân giống như bị vỡ vụn, đau đến mức nước mắt Đỗ Lân lập tức tuôn trào!
Bên cạnh truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, tình trạng của Giang Vô Bạn xem ra không được tốt cho lắm.
“Giang, Giang đại kiếm khách, ngươi sao rồi?” Nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-cuu-luu-chi-huu-hoa-kham-chiet/60497/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.