Chu Hi thực sự không thể chịu đựng nổi cái thế giới này nữa! Từ nhỏ đến lớn, bất kể công việc gì, những quyết định gì, hắn chẳng được mọi người bỏ vào tầm mắt. Không phải là vì thực lực hắn kém cỏi, mà chính cái tên huynh trưởng trên danh nghĩa Chu Huyền kia đè đầu cưỡi cổ. Thật là quá bất công mà! Hiện tại hắn đã trà trộn vào trong Hạ Cửu Lưu môn làm họa sĩ chính cho hiệu sách Xuân Tiêu rồi, thế có đáng ghét không cơ chứ! Sao mình đi đâu, cái tên này lúc nào cũng có mặt hết vậy?! Hắn còn có thể mặt dày mà vào Hạ Cửu Lưu ư?
Được! Nếu hắn muốn vậy thì ta chiều, để ta cho ngươi thấy, mọi người ở trong cái hiệu sách này đáng sợ đến bao nhiêu. Ai da, nhưng mà cũng lạ thật, cứ tưởng nghề chính của hiệu sách Xuân Tiêu là mua sách đen, mua dâm thư, thì tâm tư đơn thuần, trong sáng như hắn phải bỏ chạy mất dép chứ, sao hắn lại mặt dày vẫn còn bám lại ở chỗ này? Ngược lại, hắn còn tỏ ra rất thích thú và luôn luôn có một nụ cười dâm tà vương trên môi. Ôi đáng sợ quá, sao có cảm giác như hắn sắp chuẩn bị "ăn" mình nhỉ? Tên Chu Huyền kia, ngươi đừng tưởng ta không nói gì là ngươi có thể lên mặt nha!