Sát khí nhắm chuẩn mục tiêu, khiến người ta sinh ra tuyệt vọng. Có lẽ người khác sẽ sợ đôi mắt ưng này, nhưng khi nhìn thấy nó, Hạ Cơ lại cảm thấy ấm áp. Cảm giác quen thuộc như vậy rốt cuộc là ai chứ?
Hạ Cơ bị ngứa trên mặt đánh thức, cảm giác như có một con chó, liếm tới liếm lui ở trên mặt Hạ Cơ, sau đó nhẹ nhàng hôn xuống. Hạ Cơ vừa mở mắt, bắt gặp ngay đôi mắt trong mộng kia. Vậy ra là anh.
Hạ Cơ nhìn hàng mi dài giống con bướm mấp máy của anh, trong ánh mắt đều là quan tâm. Nước mắt của Hạ Cơ cứ như vậy mà chảy ra, giống như một đứa trẻ bất lực, lần này Hoắc Bạch bị dọa sợ. Vội vàng ôm chặt cô gái trong lòng ngực, đôi tay vụng về lau lung tung trên mặt cô.
Dáng vẻ này làm Hoắc Bạch nhớ tới lần đầu tiên anh gặp được cô. Năm ấy anh mới mười ba tuổi, cha đến khách sạn bàn bạc việc của công ty, mẹ vừa lúc không có ở nhà, ba liền mang theo anh đi.
Chỗ đó ánh đèn sáng bức, đề tài người lớn đang nói chuyện anh không có một chút hứng thú. Một mình đi ra hành lang, một căn phòng đột nhiên mở ra, bên trong có một người phụ nữ mang theo đứa trẻ chạy ra. Trên mặt người phụ nữ đầy nước mắt, đau khổ như bị phản bội. Hoắc Bạch chỉ coi đó là một hồi kịch mà thôi.
Phía sau một người đàn ông đuổi theo, lôi lôi kéo kéo người phụ nữ. Không có ai chú ý đến cô bé bị sợ hãi mặt đầy nước mắt kia. Người đến khuyên can càng thêm nhiều, cô bé từ từ bị đẩy về phía anh.
Hoắc Bạch cũng không biết mình nghĩ như thế nào, tự nhiên lại đi lên trước ôm lấy cô, hắn không hiểu tình huống ra sao, cũng sẽ không an ủi người khác. Chỉ là muốn để nhiệt độ ấm áp của cơ thể cho cô bé một chút quan tâm. Cô bé không chút phòng bị nào, một đầu chui vào trong lòng ngực anh, ôm chặt lấy anh, đó là lần đầu tiên Hoắc Bạch cảm giác được một người phụ thuộc vào mình.
Sau đó Hoắc Bạch kêu quản gia tra xét tình huống nhà bọn họ, Hoắc Bạch chuyển tới gần trường học đọc sách của cô bé. Bọn họ thỉnh thoảng sẽ gặp nhau trong trường, chỉ là đôi mắt cô bé chưa từng nhìn qua anh. Chuyện này làm cho Hoắc Bạch cảm thấy rất thất bại, có lẽ là do mình lớn hơn quá nhiều, lần đầu tiên cô biết đọc anh đã học lớp 11. ( trâu già gặm cỏ non từ nhỏ ?)
Không từ lúc nào, trong cuộc sống của Hoắc Bạch đã quen với sự tồn tại của người này, anh cũng hy vọng có thể được đáp lại.
Anh thường xuyên đến những nơi cô hay tới, nhưng lại không để cho cô chú ý. Cuối cùng cũng có một ngày, cô gái đi theo sau anh. Cô nói anh nhìn rất quen. Chúng ta đã gặp nhiều lần như vậy không quen mới là lạ? Chuyện lúc sau không phải hai người có thể khống chế, Hoắc Bạch không biết phải cảm ơn buổi đêm kia như thế nào, trở thành ràng buộc của bọn họ, cũng là thành tựu của bọn họ về sau.
Hạ Cơ nhìn Hoắc Bạch lo lắng cho mình, tuy anh nhìn nhìn rất lạnh lùng, nhưng nội tâm lại rát dịu dàng. Nghĩ đến kiếp trước anh làm tất cả mọi chuyện cho mình, Hạ Cơ sao có thể không cảm động? Tuy rằng chỉ là giấc mộng, nhưng Hạ Cơ tình nguyện cho rằng là trời cao đang nhắc nhở bản thân. Phải thật quý trọng người trước mắt.
Cuộc sống của hai người bọn họ trôi qua hạnh phúc, êm đềm không gợn sóng. Mẹ cô hình như đang bị mối tình đầu của bà theo đuổi, Hạ Cơ luôn nhìn thấy mẹ ngại ngùng nói chuyện điện thoại với người bên kia đầu.
Hạ Châu gả cho người đàn ông kia, mời Hạ Cơ tham gia hôn lễ. Hạ Cơ đương nhiên không đi, tuy hai cô có chung một cha, nhưng cô ta và mình chẳng có một chút liên quan gì cả. Đàn ông trong nhà không chịu nổi Hạ Châu, cuối cùng cũng ly hôn, chuyên này là về sau.
Kha Kỳ vẫn luôn cô đơn, chờ đợi người có duyên xuất hiện.
Nguyên chủ biết chân tướng cảm động không thôi, cùng Hoắc Bạch sống hạnh phúc bên nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]