Chiều nào Phó Tiểu Tư cũng dạy Lập Hạ vẽ tranh, bởi vậy tranh cô vẽ ngày càng đẹp hơn. Ba người Phó Tiểu Tư, Lập Hạ và LụcChi Ngang cũng dần trở nên thân thiết, thậm chí đã có thể cười đùa với nhau.
Thấy được sự tiến bộ trong kỹ thuật vẽ tranh của cô, Phó Tiểu Tư liên tục nhấn mạnh Danh sư xuất cao đồ, Lập Hạ lại mặt dày cho rằng Sư phụ cho nền tảng, tu hành ở mỗi người.
Mọi chuyện cứ diễn ra tự nhiên, chậm rãi và cẩn trọng như tằm nhả tơ.
Nhưng đôi khi bước một mình trên hành lang sau giờ học, nhìn xuống dòng người náo nhiệt đông đúc như kiến dưới sân vận động phía xa, cô bỗng nảy ra một cảm xúc kỳ lạ hoà trộn giữa hạnh phúc và bi thương.
Trong dòng người khổng lồ như dãi ngân hà, xác suất để gặp được người ấy ít ỏi tới nhường nào.
Chúng ta trở nên thân thiết, ỷ lại, hoặc có thể đối đầu, thù hằn.
Dây dưa nảy sinh cảm xúc, bám víu thành quan hệ, mập mờ thành tình cảm.
Khi ánh chiều tà rải những bột sáng màu vàng kim lên khắp thế gian, đất trời bỗng trở nên hỗn độn trong hoàng hôn, tiếng gió xa xăm không thể vẽ nên hình hài rõ nét của bất kỳ sự vật nào. Cánh chim mệt mỏi bay về tổ, làn mưa phiêu phất bay về phương xa. Tại thời khắc này, Lập Hạ cảm thấy việc cô trở nên thân thiết với hai nhân vật truyền kỳ như vậy thật giống như ánh hoàng hôn ấm áp như mơ hồ, bồng bềnh không chân thật.
Ấm áp đó, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/51638/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.