"Này, Tiểu Tư, hay là về đi đã... Có khi Lập Hạ cậu ấy..."
Phó Tiểu Tư không nói câu nào, đeo tai nghe nằm trên chiếc ghế dài. Lục Chi Ngang không nói tiếp tục được nữa, chỉ có thể thầm thở một hơi dài, sau đó cũng nằm xuống ngắm trời cao.
"Chi Ngang, cậu nhìn xem sao hôm nay sao trên trời dày thế? Chắc sắp mưa đấy nhỉ?"
Câu nói chẳng có ngọn ngành. Giọng nói cũng chẳng nghe ra cảm xúc.
"Đúng thế, mau về nhà đi thôi. Giờ đã 11 giờ rồi..."
"Cậu về trước đi. Tớ đợi thêm chút nữa rồi sẽ về"
"... Thôi cùng đợi đi. Trong cặp tớ có áo mưa."
"Một bộ áo mưa hai người sao dùng được, đồ ngốc. Cậu về trước đi."
"Mặt trăng trên trời tròn quá đi..."
"Lấy đâu ta trăng!"
"Ánh trăng nói hộ lòng tôi..."
"Ánh trăng sắp khóc rồi."
"... Cậu! Đồ đục thủy tinh thể!"
Tiểu Tư, có những lúc tớ cứ nghĩ, mặc dù ở bên cạnh cậu tớ chẳng giúp được gì, nhưng chí ít để cậu biết rằng cậu không cô đơn cũng tốt. Bất luận là lúc nhỏ, hay lúc cậu đã hào quang muôn trượng như hiện giờ, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu có một thế giới của riêng mình; không ai có thể hiểu được ngôn ngữ của cậu, tớ sợ cậu sẽ cô độc và trống vắng. Từ nhỏ tớ đã có một suy nghĩ rất ngốc nghếch: Hai người cùng nhau nói chuyện sẽ không còn vô vị nữa... Cho nên mãi đến tận bây giờ, tớ lúc nào cũng nghĩ, hiện tại Tiểu Tư có lẻ loi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244270/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.