Thời gian nghịch chuyển thành sương sớm màu đỏ, ngày và đêm dần dần cân bằng.
Mình ở trong thế giới cậu đã quên từ lâu, sống những tháng ngày cô độc, nhắm mắt bưng tai, nuốt nước mắt để nhảy múa reo mừng.
Không nhìn thấy cậu đồng nghĩa với việc không nhìn thấy cả thế giới.
Sóng tối giống như thủy triều nuốt trọn cả tỷ tinh cầu. Hoa hướng dương chết khô.
Chim dư cư đi đưa tang cả đoàn cả lũ.
Từng chặng đường dài dằng dặc, nhìn chẳng thấy đích đến và điểm đi.
Là ai vẫy tay, mặt không cảm xúc, rồi từ đó ngăn cách hai thế giới.
Lặng yên là sự không nỡ của cậu. Và cả góc mặt nghiêng tái nhợt của cậu ấy.
Thật ra thế giới chưa từng thức giấc, im lặng ngủ say dưới lớp cổ áo sơ mi của cậu.
Thời gian trôi nhanh như bóng cậu qua cửa số. Râu ria chớp mắt đã lởm chởm đâm xuyên làn da. Lá cờ thanh xuân giương cao đón lấy từng cơn gió.
Thì ra cậu sớm đã trưởng thành, trở thành Quốc vương đầu đội mũ miện,
Còn mình thì vẫn ngơ ngác mù mờ, tưởng rằng cậu vẫn là Hoàng tử nhỏ với khuôn mặt trắng bóc.
Người ta nói chỉ cần Hoàng tử nhỏ xuất hiện trên thế gian,
Là cùng lúc sẽ luôn có một con hồ ly đang chờ đợi tình yêu.
Khi chim én mang theo màu xanh của năm mới vội vã bay về,
Cậu liệu có còn như mùa hè năm mười bảy tuổi ấy, cúi đầu dưới gốc rã hương,
Sau đó gặp mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244253/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.