Chiếc nhẫn trên ngón tay ép đau vào tận xương. Chiếc nhẫn này là Thanh Điền tặng cô nhân dịp sinh nhật, là do anh ấy dùng một loại bạc rất thông dụng tự tay làm ra. Vì trước đây chưa từng làm thứ nào phức tạp thế này, còn bị búa đập vào tay nữa. Ngộ Kiến vẫn nhớ hình ảnh tay anh quấn đầy băng gạc đem chiếc nhẫn tặng cho cô, cảnh tượng lãng mạn như vậy mà đồ ngốc Thanh Điền chỉ lặp lại mãi mấy câu không ăn nhập gì với hoàn cảnh: "Máu và mồ hôi kết tinh đó, máu và mồ hôi kết tinh triệt để đó", rồi "Anh đau chết đi được, anh đau chết đi được", dai dẳng như một đứa trẻ bướng bỉnh. Lúc Ngộ Kiến sắp gạt hết ý niệm lãng mạn ra khỏi đầu thì đột nhiên Thanh Điền đưa tay kéo cô vào trong chiếc áo Jacket của anh, dùm chiếc cầm lún phún vài cọng râu chưa cạo hết cọ cọ lên mặt cô, nói: "Giờ em cứ tạm giữ lấy thứ đồ thô sơ này nhé, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm anh để đổi lấy một chiếc nhẫn kim cương xịn, bảo hành một trăm năm. Ngoắc tay."
Sự trầm mặc kéo dài như không thể bị xua tan.
Ngộ Kiến ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của Thanh Điền, cô cảm thấy lòng buồn da diết, tựa như có người đang không ngừng giày xéo giẫm đạp kiến lên trái tim mình. Giây phút ấy, cô quyết định từ bỏ việc rời đi. Cô nghĩ, cũng chẳng quan trọng cảnh tượng này có gần giống trong phim hay không, rằng nam chính phải nói ra câu "Em ở lại đi, đừng đi." thì cô gái kia mới ở lại. Vì cô biết, trong lòng Thanh Điền chắc chắn đang không ngừng gào thét trong câm lặng. Khi Ngộ Kiến đang định nói "Thanh Điền, em không đi nữa đâu", thì Thanh Điền đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Xin lỗi, anh không thể đi cùng em được, em tới Bắc Kinh rồi phải cố gắng nhé. Bất luận có ai ở cạnh em hay không, em cũng phải dũng cảm lên."
Lúc đóng cửa, Ngộ Kiến không hề quay đầu lại, cả đời này cô dường như cứ sống một cách ngoan cố như vậy, vĩnh viễn không bao giờ quay đầu nhìn lại con đường mình đã đi qua. Cô từng nói với Lập Hạ rằng cô không thích nhìn lại quá khứ, vì cô biết con người nếu lưu luyến quá khứ thì sẽ rất yếu mềm khi đối diện với tương lai. Nhưng, nếu lúc đó Ngộ Kiến quay đầu, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy bi thương của Thanh Điền, và cả những giọt nước mắt lã chã rơi xuống mặt bàn nữa.
Bất luận có ai ở cạnh em hay không, em cũng phải dũng cảm lên.
Người ở giường đối diện xoay người, ho một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ. Ngộ Kiến nhấc tay xem đồng hồ, sắc 12 giờ rồi. Đã là đêm Giáng sinh rồi, tất cả học sinh của Thiển Xuyên chắc đều đang chơi đùa vui vẻ. Cô nghĩ tới mấy người Lập Hạ, Phó Tiểu Tư hẳn đang tụ tập ở quảng trường Đồng Lộc, hoà vào dòng người huyên náo cùng chờ đợi thời khắc tiếng chuông ngân báo hiệu 0 giờ. Ngộ Kiến nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết không biết đã rơi tự bao giờ, cô lặng lẽ đếm những bông tuyết rơi, một bông, một bông rồi lại một bông, tất cả những bông tuyết đó giống như rơi vào nơi ướt át nhất tận sâu thẳm đáy lòng, dần tan ra trong nỗi buồn đang sinh sôi nảy nở.
Cô nhìn đồng hồ, lặng lẽ đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1....
Giáng sinh vui vẻ!
Âm thanh của đám đông chợt vỡ oà khiến tai Lập Hạ ong hết cả lên, thậm chí còn không nghe được Phó Tiểu Tư ở bên cạnh đang hét cái gì. Giống như một bộ phim bị lẫn rất nhiều tạp âm, chỉ có thể nhìn thấy nhân vật chính khép mở miệng, còn tai thì không nghe được gì ngoài những tạp âm xì xào.
Mà bản thân Lập Hạ khi nhắm mắt ước nguyện cũng không nhìn thấy Phó Tiểu Tư đang làm gì, cũng không biết cậu ấy có ước gì hay không.
Tuyết không ngừng rơi, chỉ sau một hồi, tóc của Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đã vương đầy tuyết. Ba người bọn họ ngồi trên một chiếc ghế dài ở bên quảng trường, xung quanh dòng người qua lại không ngớt.
Phó Tiểu Tư quay sang hỏi Lập Hạ, vừa rồi khi tiếng chuông vang lên cô có ước nguyện điều gì không.
"Có chứ, nhiều lắm luôn, như là thi đỗ đại học này, bố mẹ mạnh khoẻ này, tất cả đám chó mèo đáng yêu đều không vì lạnh mà sinh bệnh này, tóc tớ ngày càng dài hơn này, vân vân, thậm chí còn vô cùng tốt bụng ước cho mắt của cậu ngày càng rõ hơn, vĩnh viễn không bị đục thủy tinh thể nữa nhé..."
"... Cậu mới bị đục thủy tinh thể ấy..."
Lục Chi Ngang nói xem vào, liên tục nói hơn mười câu "Não phẳng!" sau đó mới nói với Lập Hạ: "Điều ước mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa đâu, đồ ngốc này."
Lập Hạ bừng tỉnh "Đúng rồi!", nhưng đã không kịp nữa, thế là đần mặt ra không biết phải làm gì.
Phó Tiểu Tư đột nhiên cười lớn rồi xoa đầu Lập Hạ.
Lập Hạ nghiêng đầu nhìn nụ cười của Phó Tiểu Tư, trong lòng nghĩ, nụ cười này thực sự rất lâu rồi mình chưa được nhìn thấy. Một lúc sau mới thấy động tác xoa đầu vừa nãy của Phó Tiểu Tư hình như có chút hơi thân mật, thế là mặt cô vụt đỏ lên.
Lục Chi Ngang nhìn thấy từ đầu chí cuối, cậu khẽ cười.
Bầu trời xuất hiện thật nhiều đốm lửa, bỗng chốc cả khoảng trời như nở rộ ngàn vạn đoá hoa , tất cả mọi người có mặt ở quảng trường lúc đó đều ngẩng đầu lên. Tiếng cười giòn giã của những cặp tình nhân, tiếng phái hoa nổ đì đùng, tiếng bông tuyết khẽ khàng rơi trên tán cây, tiếng trẻ con nô đùa chạy nhảy, giữa ngàn vạn âm thanh, chỉ có mình Lập Hạ nghe thấy tiếng lòng mình.
"Thật may là vẫn còn một điều ước chưa nói, vậy thì điều ước ấy, có thể thành hiện thật không?"
Ngộ Kiến nhìn kim đồng hồ đang nhích dần về số "12", khoảnh khắc cô ấy cô dường như nghe được tiếng chuông vang vọng từ Thiển Xuyên xa xôi để vọng tới bên mình. Giây phút đó, thầm ước nguyện một điều.
Thanh Điền, rồi có một ngày, anh sẽ thấy CD của em bán chạy nhất trên kệ đĩa ngoài cửa hàng. Em sẽ không từ bỏ lý tưởng này, cũng bởi vì nó, em đã từ bỏ cả anh. Thượng Đế, đây không phải là ước nguyện bồng bột nhất thời của con, vì mục tiêu này, con chưa từng bỏ cuộc, thậm chí còn không ngừng nổ lực, Người phải tin con. Cho nên, xin Người hãy mang tin vui đến cho con, chiếu rọi những đêm đen tăm tối sau này, và chiếu rọi cả có đường tương lai rộng dài phía trước nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]