Chiếc nhẫn trên ngón tay ép đau vào tận xương. Chiếc nhẫn này là Thanh Điền tặng cô nhân dịp sinh nhật, là do anh ấy dùng một loại bạc rất thông dụng tự tay làm ra. Vì trước đây chưa từng làm thứ nào phức tạp thế này, còn bị búa đập vào tay nữa. Ngộ Kiến vẫn nhớ hình ảnh tay anh quấn đầy băng gạc đem chiếc nhẫn tặng cho cô, cảnh tượng lãng mạn như vậy mà đồ ngốc Thanh Điền chỉ lặp lại mãi mấy câu không ăn nhập gì với hoàn cảnh: "Máu và mồ hôi kết tinh đó, máu và mồ hôi kết tinh triệt để đó", rồi "Anh đau chết đi được, anh đau chết đi được", dai dẳng như một đứa trẻ bướng bỉnh. Lúc Ngộ Kiến sắp gạt hết ý niệm lãng mạn ra khỏi đầu thì đột nhiên Thanh Điền đưa tay kéo cô vào trong chiếc áo Jacket của anh, dùm chiếc cầm lún phún vài cọng râu chưa cạo hết cọ cọ lên mặt cô, nói: "Giờ em cứ tạm giữ lấy thứ đồ thô sơ này nhé, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm anh để đổi lấy một chiếc nhẫn kim cương xịn, bảo hành một trăm năm. Ngoắc tay."
Sự trầm mặc kéo dài như không thể bị xua tan.
Ngộ Kiến ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của Thanh Điền, cô cảm thấy lòng buồn da diết, tựa như có người đang không ngừng giày xéo giẫm đạp kiến lên trái tim mình. Giây phút ấy, cô quyết định từ bỏ việc rời đi. Cô nghĩ, cũng chẳng quan trọng cảnh tượng này có gần giống trong phim hay không, rằng nam chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244230/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.