Ánh sáng thuở sơ khai của thế giới,
Soi sáng thanh xuân đã mơ hồ, soi sáng năm tháng đã trôi xa.
Hoa diên vĩ dần trải khắp sườn đồi, trong về bóng tối nơi bài thơ vang vọng.
Bài thơ đó xứng lên truyền thuyết, truyền thuyết đó xứng lên nhân vật truyền kì,
Nhân vật đó trước mắt bao người bắt đầu bao chuyến phiêu lưu.
Mang theo thanh xuân nguyên vẹn hạnh phúc, dẫu đường đi không tỏ, đường về chưa tường,
Thầy tế vội dát sơn vàng bột bạc lên nghi thức vãn hồi tuổi xuân.
Vì lẽ đó, năm tháng từng mất tiếng nay bỗng vang lên âm thanh như gió rít trong rừng sâu.
Bộ xiêm y từng phủ bụi nay bỗng lấp lánh ánh trăng,
Cậu từng trẻ trung, anh tuấn, từng trầm mặc mà tốt bụng, sao bao năm cách xa nay bỗng trong sáng như thuở mười bảy.
Tớ đã từng cô đơn, nay sẽ không còn cô đơn.
Thế giới này là khu vui chơi hạnh phúc của cậu, ngoài cậu chẳng ai có thể bắt nó ngừng hoạt động.
Bầu trời trong xanh, hàng lau lưu luyến, cậu lại xuất hiện ở ngã rẽ, gương mặt tuấn tú, mái tóc đen, tà áo trắng.
Tựa như mùa hè năm nào đã lỡ đánh rơi Hạ Chí.
Mùa hạ trong kí ức trong thế nào nhỉ? Là mùa hạ thoang thoảng hơi nóng, là ráng chiều tà mờ ảo, là ánh hoàng hôn màu vàng kim buông lơi trên làn mi của Phó Tiểu Tư, và cả nụ cười của Lục Chi Ngang nữa.
Vào những ngày hè đó, nụ cười ấy tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244224/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.