Chương trước
Chương sau
Lập Hạ xoay người thì thấy Phó Tiểu Tư đang ngây người mở to đôi mắt, đúng lúc đó cậu nghiêng đầu qua chạm phải ánh mắt cô.

"Sao thế, không ngủ được?"

Cậu lấy chiếc ta nghe bên tai trái ra đưa cho cô, "Nghe không?"

"Có." Lập Hạ cầm lấy tai nghe nhét vào tai phải, vừa hay tai phải đang bị ù, "Nghe chứ!"

Thính giác sẽ trở nên nhạy bén khi nhắm mắt, vì thị giác đã bị ngăn lại rồi.

Không biết lời giải thích cho lý do thính giác của người mù tốt hơn bình thường này cô đọc từ bao giờ mà nhớ kỷ tới nay.

Giả thiết này quả thật cũng có lý. Khi cô nhắm mắt nằm nghiêng trên ghế, dù chỉ có một bên tai nghe nhưng vẫn nghe rất rõ, đó là một giọng nữ đang nhẹ nhàng hát những giai điệu chậm rãi mà vững vàng, trong đó có một câu Lập Hạ nghe cực kỳ rõ ràng:

"Anh cầm đèn soi sáng ngàn vạn con đường, em chọn một đường duy nhất xông về phía hạnh phúc cùng anh chẳng hề chùn bước."

Hạnh phúc? Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc có từ những điều nhỏ bé.

Những lời thề non hẹn biển hay những lời yêu kinh tâm động phách thực chất chỉ là sáo rỗng. Dường như ngay những chi tiết nhỏ ta thấy trước mắt đều có thể xuất hiện sự sống. Một bữa tối ấm cúng bỗng có hình hài, đôi tất lông cừu ấm áp trong trời đông bỗng trở nên có cốt cách, con búp bê bản thân mất bao công sức mới làm được trong ngày sinh nhật bỗng chớp nháy đôi mắt, những tin nhắc lúc hừng đông bỗng mọc lên đôi cánh.

Hoặc có thể còn nhỏ bé hơn. Như khi vào sân bay Tiểu Tư khoác hành lý của Lập Hạ đi tới đi lui giúp cô làm thủ tục, Lập Hạ vươn tay toan lấy lại ba lô thì bị cậu lườm cho một cái rồi ném thêm câu, "Cậu bị điên hả, làm gì có thằng con trai nào để con gái khoác hành lý chứ"; hoặc là khi Tiểu Tư cúi đầu khẽ nhắc nhở bên tai cô những điều cần nhớ khi lên máy bay, hoặc khi khom người cày dây an toàn cho cô, hoặc như hiện tại dù đang nhắm mắt nhưng cô vẫn biết cậu đang kéo tấm chắn sáng và tắt đèn đọc sách trên đỉnh đầu cho cô. Tất cả mọi thứ đều như bộ thủ và những kí tự bổ sung đã bị phân tách, mà khi mọi thứ quay trở lại vị trí vốn có, ai cũng có thể nhìn thấy hai chữ "Hạnh phúc" được viết rất lớn.

Hoặc chăng hạnh phúc là như hiện tại, cùng nghe một ca khúc, cùng bay qua một bầu trời trắng xám.

Nghĩ tới những điều ấm áp đó, nội tâm cô bỗng tích tụ càng nhiều nước mưa.

Dòng điện và sóng điện từ đi qua nam châm laser của máy CD, truyền qua thân máy màu trắng bạc, đi qua dây tai nghe vừa mảnh vừa dài, đồng thời truyền một luồng âm thanh vào hai cơ thể hoàn toàn tách biệt, khuấy động những cơn sóng lạ. Những cơn sóng lạ ấy bay bổng trong hai thế giới có chung một giai điệu, làn gió mùa ập tới khuếch tán những âm điệu thật rõ ràng đi khắp nơi.

Thế giới nội tâm bắt đầu từ từ sạt lở, tựa như gốc cây nơi sườn núi thấm đẫm nước mưa tháng Tám bỗng nhiên bật rễ.

Bùn đất sụt lún dần hé lộ bí mật bị chôn vùi, mà lồng ngực cũng thấm đẫm nước mưa đang chậm rãi dập dềnh theo hơi thở, tựa như miếng bọt biển hút đẫm nước, chỉ cần nhấn một chút là nước trào ra lênh láng.

Ngón tay đặt trên tay vịn chạm vào áo len của Phó Tiểu Tư, chiếc áo len lông cừu ấy rất tinh xảo ấm áp, tạo nên một cảm giác dày nặng trên làn da. Chiếc cổ của cô bắt đầu không đỡ nổi đầu, nghiêng lệch sang một bên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.