Cô vẫn luôn tự bảo mình không được khóc, dù có phải chịu cái rét buốt xương để giọt nước mắt không kết bằng trên gò má cũng được, cô không được khóc. Ngũ Kiến luôn tự thủ những trận thuyết rợp trời này, những đợt khí lạnh không thể chống cự này rồi cũng sẽ trôi qua, phía trước chính là căn phòng nhỏ, tuy không có ai đợi nhưng vẫn còn bầu không khí ấm áp và cả chậu cây xanh quanh năm đặt trên bệ cửa sổ nữa.
Ngộ Kiển rảo bước lên cầu thang, đi một bước nhảy hai bậc rồi lại ba bậc, cô cứ làm vậy hết tầng này tới tầng khác, khi Ngô Kiến móc chìa khóa mở cửa, một cơn gió lạnh bỗng ùa ra ngoài.
Van lại bị tắc rồi.
Gần đây van lò sưởi rất hay gặp trục trặc, nước nóng bị tắc không thể lên được khiến căn phòng tỏa hơi lạnh ào ạt chẳng khác nào hầm băng. Ngộ Kiến cởi áo khoác, lấy chiếc kìm trong chiếc hộp đã phủ một lớp bụi dày ở trong góc phòng, rồi quỳ xuống nền xi măng buốt giá sửa van lò sưởi. Mấy hôm trước mới hỏng một lần, sau khi được Ngộ Kiến gõ gõ đập đập vài cái đã trở lại bình thường, giờ lại bị tắc. Ngộ Kiến nghĩ bụng, mẹ nó chứ.
Bao nổi bị thương và xót xa tích tụ thành từng vũng trong thâm tâm cô, tựa như hồ nước trong cơn mưa bão mùa hè ở trường, bóng phao được các nhóm học môn Địa lý thả trong hồ từ từ dâng cao.
Loay hoay hồi lâu cuối cùng cũng xong, Ngô Kiến còn chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244195/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.