Edit: M.O.N
Beta: Be Lười
Phó Minh Dư quay người, nhìn cửa phòng khách sạn, dường như có chút không tin.
“Em nói cái gì?”
“Xem ra bạn trai em không chỉ bị dọa, mà còn điếc.”
Đầu điện thoại bên kia, Nguyễn Tư Nhàn vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên ngay sau đó.
Tàn khói ở đầu ngón tay rơi xuống, tàn lửa nhỏ rớt xuống mu bàn tay.
Nguyễn Tư Nhàn đứng dựa vào cửa, chống vali mượn lực thả lỏng chân của mình.
Sớm biết anh ở khách sạn lớn như thế, từ cửa chính đi đến nơi này phải lên ba lần thang máy còn phải đi qua thật nhiều thật nhiều lối đi, cô sẽ không mang giày cao gót.
Hết lần này tới lần khác người ở bên trong còn chưa tới mở cửa.
“Là giấu phụ nữ sao?” Nguyễn Tư Nhàn giơ tay lên chuẩn bị trực tiếp gõ cửa, “Vậy em cho anh thời gian năm giây, một, hai, ba —— “
Cánh cửa trước mặt đột nhiên bị mở ra, tay Nguyễn Tư Nhàn lơ lửng giữa không trung, cùng Phó Minh Dư bốn mắt nhìn nhau.
Hả?
Trong tưởng tượng mừng rỡ như điên đâu?
Trong dự đoán không kìm được vui mừng đâu?
Sao lại không có chút cảm xúc nào vậy?
Không vui sao?
Không bất ngờ sao?
Phó Minh Dư cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt ảm đạm không rõ, khóe miệng mím lại căng chặt.
Nguyễn Tư Nhàn nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng, cánh tay lại đột nhiên bị anh nắm lấy, kéo vào trong phòng, một cái tay khác của cô nắm chặt lấy vali, đụng vào vách tường, “Phanh phanh” vài tiếng, nương theo cửa phòng dùng sức đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-tren-trai-tim-anh/1815471/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.