Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Tin tức truyền đi có chênh lệch thời gian, nhưng thời đại Internet đã rút ngắn thời gian khiến người ta kinh ngạc.
Hạ Lan Tương lên lầu không lâu, thông báo cũng ào ạt vào điện thoại của Nguyễn Tư Nhàn.
Nhưng cô còn chưa kịp xem, Hạ Lan Tương đã từ lầu hai đi xuống.
Hạ Lan Tương đi không nhanh, lúc đi qua chỗ cua quẹo ở cầu thang còn cắm một cành hoa vào lọ hoa bên cạnh.
Trở lại chỗ ngồi, ánh đèn thủy tinh treo chiếu xuống, sắc mặt Hạ Lan Tương trầm tĩnh, cái muỗng khuấy khuấy trong chén canh, hỏi: “Cháu không ăn nữa sao?”
“Cháu ăn xong rồi, dì cứ ăn từ từ ạ.”
Nguyễn Tư Nhàn lấy khăn giấy lau miệng, giơ tay nhìn đồng hồ.
Bữa cơm hôm nay đến đây sợ là phải kết thúc.
“Công việc xảy ra chút chuyện, tương đối gấp, một lát Minh Dư phải chạy đến công ty.” Hạ Lan Tương vừa nói, nhờ dì La bưng lên một chén tổ yến nước dừa.
“Thật ngại quá! Nếu cháu không gấp, uống một chút. Một lát dì bảo tài xế đưa cháu về.”
Nói xong, Nguyễn Tư Nhàn đang muốn nói chuyện, hai người trên lầu chậm rãi đi xuống.
Biệt thự này tuy lớn, lại không trống trải.
Nhưng tiếng bước chân của Phó Minh Dư và Phó Bác Đình lại giống như đạp lên phòng trống rỗng.
Phó Bác Đình nhìn lướt qua phòng ăn, thu lại ánh mắt nghiêm túc, cầm áo khoác, nói: “Bọn anh đến công ty một chuyến.”
Phó Minh Dư chưa nói cái gì, lập tức đi đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, hơi hơi khom người, nhỏ giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-tren-trai-tim-anh/1815468/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.