Edit: Wei Wei
Beta: Be Lười
Nguyễn Tư Nhàn chưa bao giờ biết rằng thành phố Giang, nơi cô sống hơn 12 năm lại đẹp như vậy.
Super Star bay vù vù trên không trung ở độ cao 500 feet, ngược gió mai theo hướng chảy của dòng nước, làm bạn với mây trắng, ánh sáng trải đường, băng qua vặn dặm, tầm mắt bỗng nhiên rộng mở, có thể thấy được những dãy núi sáng chói, những dòng sông tươi đẹp, ngàn dặm đồng cỏ phì nhiêu.
Nguyễn Tư Nhàn không phải là một người thích tốc độ, cô bay không nhanh, lúc bay tới hồ trống không trong vắt, cô không bay tiếp mà quay vòng, chỉ về phía trước nói, “Khi còn nhỏ em đến đây học bơi, đeo phao bơi nhảy xuốngkết quả phao bơi rơi xuống nhanh hơn em, người em còn chưa vào nước phao bơi đã trôi đi rồi, anh biết hôm đấy em nhìn thấy gì không?”.
Một tay Phó Minh Dư chống đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Long Vương?”.
“Ha.” (cười lạnh)
Cái cười lạnh này hơi buồn cười, nhưng không phải rất buồn cười, im bặt mới buồn cười.
“Em thấy những con cua đang bò trong nước và một chuỗi bong bóng nổi lên.”
Cô nói, “Trước đây em luôn cho rằng chỉ có bong bóng dưới nước trong tranh, hóa ra có thật.”
Lần đầu tiên anh nghe Nguyễn Tư Nhàn kể về chuyện ngày bé.
Phó Minh Dư quay đầu lại, cô rũ mắt, ánh măt nhìn xuống dưới hồ, cô nhìn mặt hồ, bình tĩnh nói.
“Sau đó em còn uống vài ngụm nước.” Cô đột nhiên cười lên, “Anh biết không?, nước trong hồ trong vắt là ngọt đấy.”
“Anh biết.”
Nguyễn Tư Nhàn nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-tren-trai-tim-anh/1815453/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.