Edit: Be Lười
“Sao cô lại bắt đầu chơi điện thoại di động rồi?” Hai mắt Trịnh Ấu An đẫm lệ mà nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Cô có thể tôn trọng tôi một chút hay không?”
“… Tôi trả lời một cái tin nhắn.”
Nguyễn Tư Nhàn vừa buồn ngủ vừa đói vừa mệt, nhịn xuống xúc động muốn mắng người, đứng lên nói, “Tôi đi nhà vệ sinh.”
“Sao cô luôn đi nhà vệ sinh vậy.”
Trịnh Ấu An khó chịu nhíu mày, lại tiếp tục nằm sấp khóc.
Nguyễn Tư Nhàn cầm điện thoại trốn vào nhà vệ sinh, gửi tin nhắn cho Phó Minh Dư.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh đã đến hay chưa?
[ Phó Minh Dư ]: Ừm.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Nhanh lên!
[ Phó Minh Dư ]: Đừng vội, còn có mấy phút.
Thúc giục xong, Nguyễn Tư Nhàn đi vệ sinh, nhưng có mấy phút thời gian, bên ngoài liền có người thừa cơ mà vào.
Cô nhìn xa xa, trông thấy một tên đàn ông mặc sơmi hoa quần ống bó nhân bưng một chén rượu cúi người đứng trước mặt Trịnh Ấu An.
“Gái xinh, uống rượu một mình à?”
Trịnh Ấu An ngẩng đầu, nước mắt trên mặt chưa khô, nhìn điềm đạm đáng yêu.
Tên đàn ông lập tức trái tim đều ngứa lên, rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh cô ta, tiến đến bên tai cô nói: “Ôi, gái xinh tại sao khóc?”
Trịnh Ấu An từ nhỏ đến lớn được bảo vệ, chưa từng gặp qua loại tình huống này, đầu óc không biết xoay chuyển như thế nào, trố mắt mà nhìn tên đàn ông đối diện, áo sơmi hoa sáng chói làm cô nàng hoa mắt.
Áo sơmi hoa đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-tren-trai-tim-anh/1815431/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.