Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Nguyễn Tư Nhàn đỏ mắt rời khỏi du thuyền.
Mặc dù cô không sinh ra trong quyền quý như người ta, cũng không coi là thiên chi kiêu tử. Nhưng là hoa khôi học đường từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cũng không ít. Thỉnh thoảng cũng có một ít lời bóng gió, nhưng từ trước đến nay cũng chưa có ai nhục nhã cô như thế.
Cái gì “Cho cô một cơ hội”? Cái gì “Thật là trùng hợp mà” ?
Xem cô là loại người gì vậy?
Nếu như lúc đó không phải Phó Minh Dư lập tức xoay người đi. Nếu như không phải ngại đây là buổi tiệc của ông chủ Biện Toàn. Nếu như không phải ở đây đều là người ngoại quốc, Nguyễn Tư Nhàn nhất định sẽ cầm ly rượu trong tay hất toàn bộ vào mặt Phó Minh Dư.
Đáng tiếc bây giờ hết thảy đều là vô ích, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, Nguyễn Tư Nhàn tự biết giải thích thế nào với loại ngu ngốc như Phó Minh Dư cũng là vô dụng.
Đi!
Đi ngay lập tức!
Nguyễn Tư Nhàn không chịu nổi sự oan ức này,
quyết định rời khỏi Thế Hàng, rời khỏi phạm vi cầm quyền của Phó Minh Dư, không muốn như một đứa ngu ngốc ở lại dưới công ty anh ta mà kiếm sống nữa.
Bên trong phòng khách sạn có máy vi tính, Nguyễn Tư Nhàn mở word ra liền bắt đầu viết đơn xin nghỉ việc.
Thời điểm Tư Tiểu Trân gọi đến, Nguyễn Tư Nhàn vừa nghe câu đầu tiên chính là mắng cô một trận.
“Cậu còn hỏi nữa! Bởi vì chuyện này mà tớ mất hết mặt mũi rồi, tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-tren-trai-tim-anh/153854/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.