Chuyên gia mà viện trưởng Đinh đề cập đến là người đến từ Bắc Kinh, tên là Hồng Nghệ Bác. Ban đầu Tống Dụ Minh nghĩ rằng đây là một vị lãnh đạo kiểu cách quan liêu, nhưng khi gặp gỡ thì anh lại phát hiện người này chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, là một chủ nhiệm trẻ tuổi mang đầy khí chất chuyên gia học thuật.
"Chủ nhiệm Hồng, bệnh viện chúng tôi bận rộn nhiều việc nên tiếp đãi không chu đáo." Viện trưởng Đinh tiến lên bắt tay với người nọ.
Trong buổi tiệc tối nay, ngoài Tống Dụ Minh và viện trưởng Đinh ra còn có thêm hai vị trưởng khoa khác.
Triệu Sở Lương giới thiệu bản thân xong thì chỉ vào Tống Dụ Minh nói: "Đây là Tiểu Tống của khoa chúng tôi, trước đây từng làm việc ở Úc, có kinh nghiệm phong phú về cấp cứu hàng không."
"Chào cậu." Hồng Nghệ Bác nhiệt tình bước lên bắt tay với anh: "Trước khi về nước tôi cũng làm việc ở Mỹ vài năm, rất hân hạnh được gặp cậu."
Tống Dụ Minh vẫn chưa thật sự thoải mái nên anh chỉ mỉm cười gật đầu.
Ngồi vào bàn ăn, phục vụ mang lên vài món khai vị và hỏi có muốn khui rượu không.
Lãnh đạo khi ăn uống luôn chú trọng đến lễ nghi tiếp khách. Thấy mọi người không ai lên tiếng nên Hồng Nghệ Bác đề nghị: "Mọi người đều là bác sĩ, uống rượu sẽ hại sức khỏe, hay là bỏ qua đi."
"Vậy đâu có được! Chủ nhiệm Hồng lặn lội đường xá xa xôi đến đây, chúng tôi không cử người đón tiếp đã là không phải rồi nên nhất định phải có đại diện mời chủ nhiệm một ly." Viện trưởng Đinh vẫy tay: "Tiểu Tống, hay là cậu uống đi. Ngày mai để chủ nhiệm Triệu sắp xếp cho cậu nghỉ nửa ngày."
"Em á?" Tống Dụ Minh ngập ngừng hỏi lại, anh định nói mình không biết uống rượu, nhưng Triệu Sở Lương ngồi bên cạnh đã nhìn anh bằng cái nhìn đầy cảnh cáo, khiến anh phải im lặng.
"Uống một chút thôi, giữ thể diện cho viện trưởng Đinh." Ông vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tống Dụ Minh.
"Cũng được." Cuối cùng Tống Dụ Minh cũng hiểu lý do viện trưởng Đinh kéo mình đến đây, nhìn vị chủ nhiệm trẻ tuổi tài năng trước mặt, trong lòng anh dâng lên một cảm giác uất ức khó tả.
Người phục vụ mang đến một bình chiết rượu lớn rồi rót vào đó hai phần ba chai rượu vang, sau đó đặt nó bên cạnh Tống Dụ Minh.
Trong những dịp như thế này, trao đổi học thuật chỉ là thứ yếu, chủ yếu là mượn cớ buổi tiệc để giao lưu tình cảm, thể hiện lòng hiếu khách.
Hồng Nghệ Bác vừa hơn bốn mươi tuổi nhưng đã là trưởng khoa của Trung tâm cấp cứu Đại học Y Bắc Kinh, tài sắc vẹn toàn, địa vị không thua kém gì các lãnh đạo có mặt tại đây nên những lời khen ngợi qua lại vang lên không ngừng.
Tống Dụ Minh không quen dùng đũa, anh sợ rằng mình không gắp được thức ăn, phá hỏng lễ nghi trên bàn ăn. Qua mấy lần rót rượu, anh chưa ăn được bao nhiêu nhưng đã uống rượu đến no căng.
Tống Dụ Minh đứng dậy, anh cảm thấy đầu óc quay cuồng, một tay anh chống xuống bàn, tay còn lại thì đỡ lấy trán.
"Bác sĩ Tống này, thật ra không uống rượu cũng được mà." Hình như Hồng Nghệ Bác đã nhận ra tình cảnh khó xử của anh.
Tống Dụ Minh mỉm cười lắc đầu, anh nghĩ rằng bản thân đã cố gắng đến đây rồi thì không thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Khi buổi tiệc kết thúc, anh không đếm nổi mình đã uống bao nhiêu ly rượu. Viện trưởng Đinh muốn để tài xế đưa chủ nhiệm Hồng về.
"Không cần đâu, khách sạn tôi ở gần ga tàu điện ngầm, đi bộ qua ba trạm là tới rồi, coi như đi dạo sau bữa ăn." Tuy Hồng Nghệ Bác cũng uống vài ly nhưng vẫn còn khá tỉnh táo: "Bác sĩ Tống về thế nào đây?"
"Tôi..." Tống Dụ Minh đã uống khá nhiều, nghe có người gọi tên mình anh liền cố gắng tỉnh táo lại: "Tôi sẽ gọi dịch vụ lái xe, không cần phiền mọi người đâu."
"Tiểu Tống, hôm nay về nhà nghỉ ngơi sớm đi, nhớ tham gia buổi thuyết giảng chiều mai của chủ nhiệm Hồng." Viện trưởng Đinh bước tới vỗ mạnh vào vai anh: "Nhớ trao đổi kỹ với chủ nhiệm Hồng rồi về viết vào báo cáo tiến độ."
"Đã biết, viện trưởng đi thong thả." Tống Dụ Minh bị vỗ mạnh suýt thì ngã, anh nhìn họ rời đi rồi vội tìm ghế sofa ngồi xuống.
Hồng Nghệ Bác vẫn chưa đi, ông bước tới hỏi anh: "Cậu gọi được người chưa? Tôi thấy hôm nay cậu uống khá nhiều đó, cần tôi ở lại chờ với cậu không?"
Vì chuyện hôm nay mà Tống Dụ Minh cảm thấy không vui, anh từ chối sự quan tâm của người này: "Tôi không say, chỉ là uống rượu vào dễ bị đỏ mặt thôi. Anh cứ về trước đi, tôi rất mong đợi buổi thuyết giảng ngày mai của anh đấy."
"Cũng được." Hồng Nghệ Bác lịch sự mỉm cười, anh ta không nán lại nữa.
Tống Dụ Minh ngả lưng vào ghế sofa, anh mơ màng lấy điện thoại ra, một tay anh đỡ cái đầu đau nhức, một tay mở khóa vân tay trên điện thoại.
Các ứng dụng trên điện thoại được sắp xếp gọn gàng, nhưng anh nhìn mãi vẫn không rõ. Phải mất một lúc anh mới nhớ ra mình chưa cài ứng dụng gọi dịch vụ lái xe nên đành phải gọi một chiếc xe.
Gọi xe xong, Tống Dụ Minh cảm thấy đầu óc trống rỗng vô cùng. Một lúc sau, tài xế đến nơi rồi gọi cho anh. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Tống Dụ Minh gắng gượng đứng dậy, anh đẩy cửa, nặng nề đi ra.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Cơn gió lạnh xộc thẳng vào người, thốc vào áo khoác chưa cài nút của anh. Tống Dụ Minh co rụt cổ lại, anh nhìn biển số xe rồi bước về phía chiếc taxi đang bật đèn xi nhan.
Trong xe bật điều hòa ấm áp, mới đi được vài phút mà Tống Dụ Minh đã cảm thấy ngực khó chịu, anh bảo tài xế tắt điều hòa đi.
Không gian nhỏ hẹp nhanh chóng tràn ngập mùi rượu và mùi dầu mỡ. Tống Dụ Minh hạ cửa sổ xe xuống một chút, anh định hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài nhưng cảm giác buồn nôn đột ngột trào lên cổ họng.
"Chàng trai trẻ, hôm nay đi tiếp khách à?" Tài xế hứng thú trò chuyện.
Tống Dụ Minh không muốn trả lời, anh nhìn vào định vị, còn hai mươi phút nữa mới về đến nhà.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, không biết là ai gửi tin nhắn cho anh nữa. Anh cũng lười mở điện thoại lên coi, cứ để mặc nó như vậy.
Khó khăn lắm mới về đến nhà, Tống Dụ Minh vội vã xuống xe, anh ôm chặt áo khoác rồi bước vào sân.
Khi chạm vào tay nắm cửa, anh theo thói quen sờ vào túi, lấy ra một chìa khóa xe hình vuông.
Tống Dụ Minh đứng trước cửa nhà nhìn chằm chằm vào ổ khóa vài giây, sau đó anh nhận ra một điều tồi tệ.
Anh để quên chìa khóa nhà và túi xách trên xe rồi.
Không phải chứ? Tống Dụ Minh ôm ngực nôn khan vài tiếng, anh cố gắng gõ cửa cũng như thử nhập mật mã.
Nhưng anh không dùng mật mã bao giờ nên thử ấn vài con số nhưng chúng đều sai.
Trong lúc anh đang tuyệt vọng thì cửa bỗng nhiên được đẩy ra.
Cả người Tống Dụ Minh cứ thế mà ngã vào một vòng tay.
Trình Hướng Lê giữ lấy áo khoác của anh rồi đỡ anh dậy: "Em sao vậy?!"
"Tôi..." Tống Dụ Minh định giải thích nhưng dạ dày co thắt dữ dội, anh ôm miệng, vội đẩy Trình Hướng Lê ra rồi lao vào phòng tắm, anh cúi người xuống bồn rửa nôn thốc nôn tháo.
"Dụ Minh." Trình Hướng Lê đóng cửa lại, theo anh vào phòng tắm, hắn vỗ nhẹ lưng anh: "Em vẫn ổn chứ?"
Tống Dụ Minh mở vòi nước hứng một vốc nước súc miệng, anh cố gắng làm sạch mùi chua trong bồn rửa: "Tôi bị viện trưởng gọi đi uống rượu."
Nghe vậy, Trình Hướng Lê không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng anh: "Em còn muốn nôn nữa không?"
Tống Dụ Minh cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều, anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhưng dạ dày tôi đau, anh đi lấy thuốc giúp tôi."
"Nằm nghỉ một chút đã." Trình Hướng Lê đỡ anh ra sofa. Tống Dụ Minh cởi giày, anh nằm cuộn người trên ghế sofa không nói một lời.
Trình Hướng Lê không biết nên lấy thuốc gì, hắn mang cả hộp thuốc đến đặt bên cạnh Tống Dụ Minh.
Tống Dụ Minh đổi tư thế nằm, anh lấy ra hai viên nhai sucralfate* rồi bỏ vào miệng nhai.
*Sucralfate là một thuốc quen thuộc trong quá trình điều trị viêm loét dạ dày tá tràng. Cơ chế tác dụng của hoạt chất là bám dính và tạo lớp màng bảo vệ niêm mạc tổn thương.
"Uống chút nước đi." Trình Hướng Lê rót một cốc nước ấm cho anh, hắn kéo ồng quần lên rồi ngồi xuống bên cạnh anh: "Xin lỗi, giá mà tôi gọi điện cho em sớm một chút."
"Gọi điện gì cơ?" Tống Dụ Minh cầm cốc nước, anh ngẩng đầu ngơ ngác hỏi.
"Sau khi về nhà, tôi có nhắn tin cho em, nhưng em không trả lời, tôi nghĩ em đang tăng ca nên không để ý." Trình Hướng Lê cúi đầu hối hận nói: "Để em phải tự về nhà, lại còn bị lạnh lâu như vậy."
Hắn nhắn tin cho anh à? Tống Dụ Minh theo thói quen sờ sờ túi, anh muốn tìm điện thoại, nhưng chợt nhận ra điện thoại đang ở trong áo khoác, anh bảo Trình Hướng Lê lấy áo khoác cho mình.
"Thôi, đừng xem nữa." Trình Hướng Lê giữ tay anh lại: "Đỡ hơn chưa? Em có muốn tôi giúp gì không?"
Một câu nói rất bình thường, vẫn là giọng nói như mọi khi, nhưng đã lập tức đánh sập phòng tuyến trong lòng Tống Dụ Minh.
Tống Dụ Minh nghĩ lại những biến cố xảy ra hôm nay, từ thất vọng đến tuyệt vọng, rồi bị ép uống đầy một bụng rượu, cảm giác uất ức gần như xâm chuyến toàn bộ cơ thể anh. Đột nhiên, anh nắm lấy tay Trình Hướng Lê: "Trình Hướng Lê, tôi muốn làm."
"Em điên à?" Trình Hướng Lê hoảng sợ rút tay lại: "Hôm nay em đã uống thành thế này rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
"Anh đừng đi." Ngay khi Trình Hướng Lê rút tay lại, Tống Dụ Minh cố gắng ngồi dậy, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau.
Khuôn mặt đầy mùi rượu áp vào tấm lưng rắn chắn của Trình Hướng Lê.
Tống Dụ Minh nắm chặt cổ tay bên kia của mình, anh ôm chặt lấy hắn.
Hôm nay thật sự quá mệt mỏi... Mệt đến nỗi Tống Dụ Minh lại nảy ra ý định trở về Úc.
Mặc dù ở Thân Thành có mối quan hệ với chú nâng đỡ, nhưng chú thì làm sao thân thiết như cha mẹ được.
Tống Dụ Minh nhớ cuộc sống lúc trước, nhớ môi trường làm việc ở Úc. Mỗi tuần có nhiều chuyến cấp cứu hàng không, mỗi năm có thể xin nghỉ đi du lịch, không có viện trưởng kéo anh đi uống rượu, không có lãnh đạo vô lý phủ nhận nỗ lực của anh.
Có lẽ Trình Hướng Lê không bày tỏ tình cảm là đúng.
Yêu một người có thể là giả, nhưng yêu bản thân không bao giờ là sai.
Nếu là nửa năm trước, lúc vừa chia tay Lưu Trạch Thần, Tống Dụ Minh chắc chắn sẽ không do dự.
Nhưng khi anh nhận ra điều này và muốn rút lui thì bánh xe số phận đã chuyển động mất rồi.
Chỉ còn lại sự nhượng bộ dưới danh nghĩa tình yêu cùng với một lựa chọn tàn nhẫn.
Lời tác giả:
Mình có thể hiểu được tâm trạng của mọi người. Khi viết chương này, bản thân mình cũng rất xúc động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]