Trong ba tháng quen biết Trình Hướng Lê, đây là lần đầu tiên Tống Dụ Minh thấy hắn tức giận.
Anh hối hận vì đã nói những lời như vậy với Trình Hướng Lê, nhưng sau đó anh nghĩ lại, tình trạng của Trình Hướng Lê thật sự không tốt, thân là bác sĩ, anh nên kịp thời chỉ ra vấn đề.
Có lẽ sau mấy ngày nữa, khi bình tĩnh lại thì hắn sẽ tự tìm tới thôi.
Trở lại phòng bệnh, một đêm bận rộn bắt đầu. Tình trạng bệnh nhân luôn diễn biến phức tạp. Nửa đêm, cô gái được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày đột nhiên nôn ra máu.
Cô gái sợ đến mức vừa nôn vừa khóc lóc hỏi có phải mình sắp chết rồi không.
Sau khi được tiêm tĩnh mạch, huyết áp dần dần ổn định. Bởi vì trước đó người nhà đã yêu cầu không nói cho bệnh nhân biết sự thật nên Tống Dụ Minh chỉ có thể nói rằng cô gái bị loét da dày do căng thẳng mà thôi, chỉ cần cầm máu và nghỉ ngơi vài ngày là được.
Bước ra khỏi phòng bệnh, bầu trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng. Tống Dụ Minh bình tĩnh nói với Hàng Văn Huyên: "Chúng ta không thể trì hoãn được nữa. Hãy liên lạc với gia đình càng sớm càng tốt, phải nhanh chóng chuyển đến khoa ung bướu."
"Nhưng chuyển khoa liên tiếp như vậy liệu cô bé có chịu được không ạ?"
"Nỗi sợ vô hình chỉ càng làm tiêu hao sức lực của cô bé thôi. Bản thân bệnh nhân biết rõ tình trạng sức khỏe của mình hơn chúng ta." Tống Dụ Minh tin vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-nhanh-chong/3620205/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.