Cách Trình Hướng Lê nhớ lại trải nghiệm ngày ấy giống như một người ngoài cuộc kể lại câu chuyện. 
Tống Dụ Minh cẩn thận nghe hắn nói, trong lòng anh có rất nhiều suy nghĩ rời rạc. 
"Ba ngày trước khi xảy ra tai nạn, tôi và ba đã cãi nhau, thậm chí tôi còn chưa kịp xin lỗi." Trình Hướng Lê nằm trên ghế sô pha, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó: "Nếu ông ấy vẫn còn sống, khi nhìn thấy tôi tiến bộ như hiện tại thì hẳn là sẽ rất hài lòng." 
"Chắc chắn rồi, hơn nữa tôi nghĩ rằng mỗi lần anh bay xuyên qua những đám mây thì anh là người ở gần với chú ấy nhất, chú nhất định sẽ cảm nhận được." Tống Dụ Minh giải đáp từng vấn đề làm hắn mắc kẹt trong quá khứ, anh mong hắn sẽ chủ động nói nhiều hơn với mình. 
"Nói thật thì tôi khá bất ngờ trước những gì cậu đã nói với cô bé kia vào ngày xảy ra vụ tai nạn trên đường cao tốc Thân Ninh." Trình Hướng Lê nghẹn ngào nói: "Nếu ... lúc đó có ai đó đến an ủi tôi như vậy, tôi chắc sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều." 
"Xem ra chúng ta gặp nhau quá muộn rồi." Tống Dụ Minh nghiêng người vỗ vỗ vai hắn. 
"Bây giờ cũng không tính là muộn." Trình Hướng Lê nắm lấy tay anh: "Có thể nghe được những lời này của cậu, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." 
Dù trong lòng còn nhiều cảm xúc rối loạn nhưng hắn không còn cảm thấy căng thẳng hay bất an về lời nói và hành động của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-nhanh-chong/3620169/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.