“Anh ấy sao có thể thích em được chứ.”
Cô muốn cố gắng nhớ lại những chi tiết vụn vặt về Tống Kính Sâm, nhưng đầu óc lại trống rỗng, như thể đã ngừng vận hành. Trí nhớ hỗn loạn, mơ hồ đến mức chẳng thể nắm bắt được điều gì cụ thể.
Chu Nhĩ Câm nói bằng giọng trầm nặng:
“Chu Khâm nói, cậu ấy và Tống Kính Sâm cãi nhau, là vì phát hiện Tống Kính Sâm thích em. Nhưng Tống Kính Sâm tuyệt đối không thể vì không có được em mà lái cả một chiếc máy bay tự sát. Anh ta có tinh thần trách nhiệm rất cao.”
Ngu Họa gần như không thể chịu đựng nổi sự thật này:
“…Vậy anh nghĩ sao?”
Chu Nhĩ Câm lặng lẽ thừa nhận điều mà chính anh cũng không muốn tin:
“Từ góc độ của anh, dù có phải hy sinh bản thân, anh ta cũng không thể để mọi người ngồi trên chiếc 339 mà em từng cải tạo lao thẳng vào chỗ chết. Anh ta yêu em, có lẽ… không kém gì anh.”
Dây thần kinh vốn đã căng đến cực hạn của Ngu Họa, trong khoảnh khắc ấy, vang lên một tiếng nổ lớn tựa sấm dội.
Không thể nào.
Tống Kính Sâm tuyệt đối không phải người muốn đi tìm cái chết.
Nhưng dù họ nghĩ vậy, người ngoài lại không tin thế.
Những lời đồn vô lý bắt đầu lan tràn khắp nơi:
“Phát hiện lớn! Trong tài khoản riêng của cơ trưởng Tống Kính Sâm có nhắc đến một người rất có thể là Ngu Họa – người từng cải tạo dòng 339. Tôi không tin đây chỉ là trùng hợp. Hắn cố tình lái chiếc máy bay do Ngu Họa cải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5066328/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.