Một lát sau, Ngu Họa gọi Du Từ Doanh vào văn phòng cùng uống trà chiều. Viện có tiêu chuẩn bữa ăn riêng, buổi chiều các lãnh đạo trung cấp thường được phục vụ bánh ngọt, trà sữa, cà phê vv.
Khối lượng cũng không ít. Với con mắt từng thưởng thức qua vô số món tráng miệng cao cấp, Ngu Họa thấy trà chiều ở đây cũng khá ổn, nên cô luôn gọi Du Từ Doanh đến ăn cùng.
Mắt Du Từ Doanh vẫn hơi đỏ, nhưng rõ ràng tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngu Họa tùy ý hỏi:
“Cậu và Huống Thả dạo này vẫn ổn chứ?”
Du Từ Doanh nhai nhai:
“Đừng nhắc đến anh ta nữa, phiền chết đi được.”
Ngu Họa hơi khó hiểu:
“Sao thế?”
Du Từ Doanh cảm thấy thật khó mà nhịn được cười:
“Mình thấy anh ta nghe không hiểu mình nói gì.”
Ngu Họa uống một ngụm cà phê:
“Không hiểu ở chỗ nào?”
Du Từ Doanh cầm ly trà sữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhai mãi mới nuốt trôi miếng mochi:
“Mình có nói nếu anh ta muốn chia tay cũng được, nhưng không nói thẳng như thế. Chỉ bảo là nếu anh ta nghĩ kỹ rồi thì cứ nói với mình, mình không định níu kéo gì đâu. Kết quả anh ta lại hỏi mình hôm nay có phải thấy khó chịu ở đâu không.”
Ngu Họa đang cầm tách cà phê, khẽ day sống mũi.
Du Từ Doanh thả mình xuống ghế tựa:
“Anh ta còn bảo mình ở lại ăn tối cùng nữa.”
Ngu Họa hỏi:
“Thế cậu có đi không?”
Du Từ Doanh do dự rất lâu:
“…Chưa biết.”
Ngu Họa lại nhấp một ngụm cà phê:
“Vẫn còn giận à?”
“Ừ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062588/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.