Ngực Chu Nhĩ Câm bị đạp một cú mạnh, cô giẫm chân lên người anh, vậy mà anh lại bình thản khen ngợi:
“Không ngờ Họa Họa cũng dẻo thật đấy, lợi hại quá.”
Ngu Họa bị anh khen đến nghẹn lời, mãi mới nhớ ra mình phải mắng lại:
“Anh đúng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”
“Bị mất trí đoạn đó à?” – Anh vẫn điềm nhiên, tay giữ lấy chân cô rồi nhẹ nhàng đặt xuống, bình thản nói – “Tối qua chính em bảo muốn làm chút chuyện anh thích để vui một chút mà.”
Ngu Họa hơi nghi ngờ, lưỡi cũng líu lại:
“Là… là em tự nói sao?”
Anh đứng đó nhìn cô, vẻ mặt ung dung, ý tứ đã quá rõ ràng.
Ngu Họa hơi ngẩn người, cố gắng nhớ xem tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thấy cô nhớ không nổi, Chu Nhĩ Câm lại thong thả hỏi:
“Quên thật à? Em cứ ‘ông xã, anh ơi, Nhĩ Câm bảo bối’ mà gọi loạn lên. Anh còn phải vào thư phòng lấy hai lần bao, em không chịu để anh đi một mình, cuối cùng anh phải quấn em bằng ga giường rồi mới ra được.”
Ngu Họa bị nói đến mức quai hàm run lên:
“Không… không thể nào…”
Anh bình tĩnh đáp:
“Còn có vài tấm ảnh thân mật có thể chứng minh quan điểm của anh.”
Ngu Họa rõ ràng hiểu lầm, vẻ mặt hoảng hốt:
“Cả ảnh kiểu đó cũng chụp sao?”
Chu Nhĩ Câm thong thả nói:
“Ừ, là em chủ động đấy.”
“Không… thể nào chứ?” – Ngu Họa loạng choạng, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng rõ ràng Chu Nhĩ Câm không phải người biết thương xót, thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062117/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.