Khi Ngu Họa gặp lại sư huynh, cô đang ở nhà xác.
Tấm vải trắng vừa được kéo ra — khóe miệng người nằm dưới vẫn còn vết máu chưa lau, quần áo dính bẩn, trông như đã vật vã giãy giụa rất lâu trong cơn đau độc phát tác.
Không ai giúp anh thu xếp lại hình hài cuối cùng.
Ngu Họa chỉ liếc một cái rồi quay mặt đi.
Nhân viên bệnh viện lại kéo tấm vải trắng che lên.
Chu Nhĩ Câm ôm lấy cô, không cho cô nhìn nữa:
“Anh sẽ liên hệ người đến thay cho sư huynh một bộ đồ đàng hoàng. Ở bệnh viện có nhiều người chuyên làm những việc này.”
Ngu Họa cố nén nước mắt:
“Được.”
Sau khi thi thể được chỉnh trang, trước khi đưa đi, bệnh viện dẫn họ ra sân sau đốt giấy.
Ở đó có một hồ lát gạch dài vài mét, bên trong đã chất đầy hương và tiền vàng đang cháy.
Bên cạnh có hai người trung niên đang khóc nức nở, ôm chặt một con búp bê, như thể đang than khóc cho đứa con mình mất đi.
Quanh bệnh viện là hàng dãy cửa tiệm phục vụ tang lễ — ra khỏi cổng vài bước là gặp cửa hàng áo quan, đồ cúng, giấy tiền.
Ngu Họa châm nén hương, đặt tiền vàng lên lửa. Đợi nó bắt cháy, cô mới nhẹ nhàng ném vào đống tro đang đỏ.
Cô khẽ thì thầm:
“Giờ chẳng có gì nhiều để đốt cho anh. Đợi khi nào em lấy được danh hiệu Thanh Niên Trường Giang và Kiệt Thanh, em sẽ đốt cho anh xem giấy thông báo trông thế nào. Như vậy anh cũng không phải tiếc vì chưa từng thấy.”
Ngọn lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062114/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.