Ngu Họa như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhưng chỉ hơi sững người nhìn anh, biện giải:
“Em hưng phấn lúc nào chứ?”
Chu Nhĩ Câm lại giữ vẻ mặt bình tĩnh khó đoán, hỏi:
“Không phải nghe thấy cái này liền có phản ứng sao?”
“…Không có.” Ngu Họa cố gắng giữ thể diện, vội vàng biện hộ.
Chu Nhĩ Câm nhận lấy chiếc chuông trong tay cô, hơi dùng lực lắc một cái. Tiếng chuông dài ngân vang bên tai, không chói tai, trái lại khiến người nghe cảm thấy tê dại khắp người.
Ngu Họa không kìm được mà muốn nhắm mắt lắng nghe, phải cố gắng khống chế mới không để lộ phản ứng.
Nhưng nét mặt cô rõ ràng có một thoáng thất thần.
Chu Nhĩ Câm cố ý không dừng lại, tiếp tục lắc chuông. Anh nhìn cô đang ngồi trên người mình, nghe tiếng chuông quấn lấy không gian giữa hai người. Cánh tay mảnh khảnh của cô vòng qua cổ anh, nửa người trên vừa như tránh né vừa như dựa sát, những đường cong cơ thể cũng áp chặt vào anh.
Trong tấm gương trang trí ngoài ban công, chỉ thấy thân hình cô như chỉ còn một nửa kích thước so với anh, hoàn toàn giống một nhánh dây leo quấn quanh người anh.
Chu Nhĩ Câm bình thản, khoé môi khẽ nhếch lên:
“Phải làm sao đây, trông em có vẻ rất thích.”
Dựa vào người anh, toàn thân Ngu Họa rõ ràng đang tê dại, nhưng vẫn cứng giọng phản bác:
“Không có thích đến thế.”
Chu Nhĩ Câm cảm nhận được cô càng lúc càng mềm mại, càng dính chặt vào người mình. Bề ngoài anh vẫn không tỏ ra khác thường, nhưng trong lòng đã rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062108/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.