Chu Trọng Minh trầm giọng nói:
“Giờ việc cấp bách nhất là phải giữ kín tin, không để chuyện Nhĩ Câm mất tích rò rỉ ra ngoài. Tường Điểu tính toán đúng như vậy – người thừa kế duy nhất mất tích, giá cổ phiếu rớt thảm, bọn họ có thể dễ dàng thu mua.”
Nhưng Ngu Họa hiểu, Tết Nguyên Đán thị trường chứng khoán nghỉ tám ngày, nghĩa là ít nhất trong tám ngày ấy, họ đều không biết Chu Nhĩ Câm còn sống hay đã chết.
Chân cô mềm nhũn như không còn cảm giác, gần như không đứng vững, may nhờ quản gia phát hiện kịp, vội vàng bước lên đỡ.
Chu Trọng Minh dẫu đã lăn lộn thương trường bao năm, ngay trong lúc áp lực cực lớn vẫn bình tĩnh chỉ huy:
“Chúng ta cứ duy trì mọi hoạt động như thường. Lịch trình của Nhĩ Câm hủy hết, ra ngoài chỉ nói Nhĩ Câm gần đây quá bận. Tuyệt đối không được để người ngoài phát hiện điều gì, bằng không đừng nói cổ phiếu, chỉ riêng đám giám đốc phát giác thôi đã đủ gây chấn động từ trên xuống dưới.”
Nghĩa là họ không chỉ muốn mua lại cổ phần, mà còn muốn Chu Nhĩ Câm bỏ trống vị trí này để chính họ ngồi lên.
Càng như thế, khả năng Chu Nhĩ Câm không trở về càng lớn.
Có gì “gọn gàng” hơn việc Chu Nhĩ Câm hoàn toàn biến mất? Mặt Ngu Họa trắng bệch như tờ giấy, quản gia và người làm vội vàng đỡ cô ngồi xuống.
Lúc này Trần Vấn Vân mới lên tiếng, khuôn mặt thường ngày vẫn mỉm cười giờ đã nặng nề khác thường:
“Họa Họa, con không được hoảng. Ra ngoài vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062080/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.