Nhưng Chu Nhĩ Câm lại chỉ khẽ rủ mi mắt, chẳng rõ đang xem gì.
Nếu là chuyện liên quan đến Trần Khắc thì Ngu Họa thật ra cũng không sợ.
Điều cô lo là những việc khác, lỡ chạm phải giới hạn của anh thì sao. Mà ngay cả bản thân cô cũng không chắc, rốt cuộc chuyện gì trong mắt anh lại trở nên kỳ lạ.
Đã gần mười phút trôi qua, Ngu Họa nhịn không nổi mới nhỏ giọng hỏi:
“Anh xem xong chưa?”
Chu Nhĩ Câm không trả lời, chỉ nâng mí mắt mỏng nhạt, thản nhiên nhìn cô.
Ánh mắt ấy làm Ngu Họa cũng thấy chột dạ, rõ ràng bản thân không hề làm gì sai, vậy mà cứ có cảm giác như mình vừa làm chuyện gì đó giấu giếm.
Có thể tưởng tượng được, thuộc hạ hay đối thủ của anh, khi phải đối diện với loại áp lực này, sẽ là cảm giác ra sao.
Chu Nhĩ Câm đưa tay vòng qua, để cô dựa vào ngực, giọng trầm thấp vang bên tai:
“Vậy thì cùng nhau xem.”
Tựa vào lồng ngực ấm áp, cảm giác nguy hiểm kia lập tức giảm đi phần nào. Như thể có chỗ dựa, cô liền không quá căng thẳng nữa, gương mặt khẽ áp vào ngực anh.
Ngước mắt nhìn lên màn hình điện thoại—ai ngờ Chu Nhĩ Câm lại đang xem giỏ hàng của cô.
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Ngu Họa lắp bắp:
“…Anh xem cái này làm gì?”
Chu Nhĩ Câm kéo màn hình xuống, giọng trầm ổn:
“Vậy em nghĩ anh đang xem cái gì?”
Ngu Họa khẽ nuốt nước bọt:
“…Không có gì.”
Dù chỉ là giỏ hàng, Ngu Họa vẫn thấy suy nghĩ của mình bị phơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062075/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.