Hơi thở của hai người, xuyên qua khoảng cách xa xôi ngoài đại dương, khi dài khi ngắn, như đang so xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Rất lâu sau, Ngu Họa mới khẽ nói, giọng trầm thấp:
“Trước đây anh chưa bao giờ như vậy.”
Anh lại bình thản nhìn cô:
“Họa Họa, đây là vốn liếng em cho anh. Em yêu anh, nên anh mới có thể mở ra tất cả trước mặt em. Anh không muốn lừa em, anh cũng có khuyết điểm.”
Anh giống như một mặt hồ tĩnh lặng, phẳng lặng đến nỗi không gợn sóng, trong suốt mà thẳng thắn, phơi bày bản thân để cô có thể nhìn thấu.
Kể cả sự chiếm hữu và ghen tuông trong anh.
Hai người đối diện nhau, dù chỉ qua màn hình, chỉ một ánh mắt xen lẫn giận dỗi giao nhau cũng đủ để cảm nhận rõ ràng rằng họ đang yêu.
Cô thậm chí không muốn mở miệng, vì biết chỉ cần nói ra sẽ biến thành tranh cãi. Thà cứ nhìn anh như vậy, không muốn cãi nhau với anh.
Rất lâu, Ngu Họa vẫn giằng co trong do dự, sau đó khẽ rũ mắt xuống, như không muốn tiếp tục trao đổi.
Nhưng Chu Nhĩ Câm vẫn nhìn cô, dịu dàng hỏi han:
“Em mệt rồi à?”
“Em thấy khó chịu.” Cô cúi đầu nhìn mặt bàn, khẽ đáp.
Chu Nhĩ Câm lại bày ra một mặt mà Ngu Họa chưa từng thấy, anh bình thản nói:
“Thật ra anh cũng khó chịu. Anh không muốn em còn liên hệ với anh ta.”
Ngu Họa không hiểu, với tính cách của anh, sao đột nhiên lại kiểm soát cô như vậy:
“Rốt cuộc là vì sao?”
Giọng anh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062069/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.